← Quay lại trang sách

Chương 874 Chờ Đợi

Không biết hiện tại ta giao thủ cùng cao thủ nội hoang có thể có phần thắng hay không.

Trong lòng Đỗ Địch An có chút chờ mong, nhưng lý trí nói cho hắn biết phần thắng cũng sẽ không quá lớn, tuy rằng hắn là thần hóa ma ngân Cát Liệt Giả, nhưng cường giả nội hoang ma ngân cũng đều là Truyền kỳ ma ngân, cái này cũng là hạn chế chủ yếu để tiến hóa đến nội hoang, mà ưu thế của hắn so với cường giả nội hoang chính là có thêm thần hóa.

Thần hóa sẽ kích thích ra năng lực ma ngân mới, cũng sẽ cường hóa năng lực vốn có, nhưng chênh lệch thể chất của ngoại hoang đỉnh cao cùng nội hoang, đủ để trung hòa phần ưu thế ma ngân này, còn lại chính là so đấu kinh nghiệm chiến đấu song phương cùng với phản ứng cá nhân, khó đoán được thắng thua.

Lấy tài nguyên cùng tốc độ hấp thu hiện nay, phỏng chừng qua một tháng nữa là có thể tiến cấp đến nội hoang, đây chính là chỗ tốt của tào nguyên.

Hiện tại Đỗ Địch An có chút chờ mong khoảng thời gian bình tĩnh này, nửa tháng này Ngoại Bích cùng Nội Bích cũng không xảy ra đại sự gì, nhóm người xâm lấn kia tựa hồ biến mất rồi, nhưng hắn khẳng định bọn họ đang núp trong bóng tối, phỏng chừng đang điều tra Cự Bích, không tiếp tục khinh xuất như trước nữa, trái lại càng thêm nguy hiểm. Nhưng đáng ăn mừng chính là phần nguy hiểm này sẽ không đổ lên trên đầu mình, lúc Nội Bích xuất hiện biến cố biểu hiện bọn họ đã hành động, bọn họ diệt trừ Nội Bích, hơn nửa cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó mình. Có thể trong nửa tháng này bọn họ đã điều tra ra vị trí đệ nhị căn cứ, cũng biết quá trình mình cướp đoạt Ngoại Bích.

- Nếu như ta có thể thuận lợi tấn cấp đến nội hoang cấp trước khi bạo phát đại chiến, dựa vào năng lực thần hóa ma ngân của ta, nói không chừng có thể chiến một trận với vị chúa tể kia.

Đỗ Địch An hi vọng những kẻ xâm lấn điều tra càng tỉ mỉ càng tốt, kéo dài càng lâu ưu thế của hắn càng lớn, hơn nữa, lúc trước Helisha đột nhiên thức tỉnh lần thứ năm, nói không chừng không lâu nữa sẽ tự nhiên thức tỉnh lần thứ sáu.

Một khi sáu độ thức tỉnh, lực chiến đấu của nàng không thua gì chúa tể, thậm chí còn mạnh hơn so với tuyệt đại đa số chúa tể! Nếu như chuyện như vậy thật sự phát sinh, hắn đã nắm chắc thắng lợi! Bất quá, hắn cũng không đoán ra chu kỳ Helisha thức tỉnh tự nhiên, nếu như có kính hiển vi, đúng là có thể tách ra bệnh độc trong cơ thể nàng để quan sát suy tính.

Thời gian trôi qua, Cự Bích khôi phục lại yên lặng vốn có. Quân đội Nội Bích tăng nhanh tốc độ bình thi loạn ở mỗi thành thị, khi Đỗ Địch An đột phá đến ngoại hoang cấp, Nội Bích đã thu phục được tất cả thành thị, thi loạn hoàn toàn bị trấn áp. Sau khi bình định thi loạn, Nội Bích bắt đầu chữa trị mỗi công trình thành thị, chuyển dân chạy nạn trở lại từng thành thị, khôi phục trật tự, tất cả giống như có thêm sức sống mới, thành thị khôi phục sinh cơ.

Mỗi ngày Đỗ Địch An ngoại trừ hấp thu thần tương chính là học tập tri thức bên trong siêu cấp chíp, từ bên trong sàng lọc ra những vật phẩm khoa học kỹ thuật có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, mà lại cực kỳ hữu hiệu, bên trong Nguyên Tố Thần Điện, khí hệ đã trở thành một mạch thần thuật quang minh chính đại, lấy danh nghĩa Giáo Hoàng Barry, danh tiếng khí hệ nhất thời bao phủ trên chín hệ thần thuật khác, thậm chí có Thần Thuật sư gọi nó là thần thuật của thế kỷ mới! khí hệ phát triển cũng khiến cho khoa học kỹ thuật nhanh chóng tiến bộ, tất cả đều đang rục rịch, chờ đợi bộc phát. Nửa tháng sau. Hạt nhân mù mịt bao phủ trên bầu trời dần dần tiêu tan, không khí ấm lại, giữa bầu trời có trận mưa đầu tiên trong năm mới rơi xuống. Mùa hắc tuyết đã sắp qua, mùa mưa sắp đến.

- Nửa tháng nữa, tiếp tục duy trì bình tĩnh như vậy là tốt rồi...

Đỗ Địch An đứng trước cửa sổ hút thuốc, thổi khói ra ngoài cửa sổ, nhìn ngoài mưa to tí tách bên ngoài cửa sổ, toàn bộ ngọn núi cùng quảng trường San Marco đều bao phủ một màu trắng xóa. Nửa ngày, đã hút xong một điếu thuốc. Hắn đợi một lúc bên cửa sổ, hít sâu một hơi cho hương vị trong miệng tan hết mới trở lại bên bàn đọc sách thần điện, Helisha lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn giống như một tri kỉ. Đỗ Địch An cảm thấy giờ phần bình tĩnh này rất đáng quý, nhưng hắn cũng biết, phong bạo cuối cùng cũng đến.

- Nếu lúc trước ta có thể chế tạo ra đĩa quay thì tốt rồi...

Đỗ Địch An nhìn Helisha, ánh mắt ôn nhu, trong lòng tràn ngập tiếc nuối, nếu như lúc đó có thể chế tạo ra máy quay thì có thể lưu lại âm thanh của nàng. Đáng tiếc, khi đó mình chỉ có thể vội vàng tăng cường sức mạnh. Đổi thành hiện tại, hắn thà rằng dùng một cái, thậm chí mười cái một trắm trăm cái Truyền kỳ thần thuật để đổi lấy một cái máy quay. Nhưng bỏ qua liền bỏ qua, nuối tiếc nhiều hơn cũng không có cách nào cứu vãn. Mưa to giàn giụa giống như có nhịp điệu rơi xuống cửa sổ thần điện, thổi qua cả tòa Thần sơn.

Bên trong Nội Bích, ở giữa vương thành, Vương Cung bị phá hủy lúc trước đã được tu sửa hoàn hảo, Ulita một thân nhạt áo bào màu đỏ, nắm quyền trượng ngồi bên trong đại điện, nghe một Bá Tước bên cạnh kêu to:

- Điện hạ, đã hơn một tháng qua đi, đám tặc nhân đã sớm rời đi, chúng ta còn chờ cái gì?

- Clinton tướng quân bình tĩnh đừng nóng, Helisha dù sao cũng thức tỉnh năm lần, bằng vào sức mạnh bây giờ của chúng ta, muốn đoạt lại Ngoại Bích quá khó khăn.

- Không sai, đợi thêm một quãng thời gian đi.

Mấy người bên cạnh khuyên nhủ. Ulita nhìn Clinton còn muốn mở miệng, giơ tay ngăn lại hắn, nói:

- Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng việc đã đến nước này, trong thời gian ngắn chúng ta không thể làm gì được hắn, trước tiên mặc kệ Helisha là có phải năm lần thức tỉnh hay không, coi như là giả, phỏng chừng chí ít cũng có bốn lần thức tỉnh, chúng ta muốn để cho nàng quy hàng chỉ có thể dựa vào vũ lực, những kẻ xâm lấn đã khiến chúng ta tổn thất hai vị nguyên soái, tạm thời vẫn cần một quãng thời gian để tu dưỡng.

Clinton thở dài:

- Sợ rằng khi chúng ta tu dưỡng, bọn họ cũng đang tiến bộ, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng a...

Ulita lắc đầu:

- Không cần nói nữa.

Mưa to gột rửa Vương Cung, ở bên ngoài Vương Cung, trong làn mưa xối xả, sáu bóng người khoác áo mưa đứng ở một góc kiến trúc, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vương Cung cao vót, sau một chốc, một người trong đó nói:

- Đại ca, mưa lớn như vậy, ngày hôm nay bọn họ hẳn là sẽ không đi ra ngoài.

- Đại ca, đây là cơ hội tốt.

Ông lão lọm khọm nhìn Vương Cung trong chốc lát, khẽ gật đầu, xoay người nói:

- Đi thôi!

- Được!

Những người khác lập tức đuổi tới, trong mắt lộ ra hưng phấn sát ý. Nửa giờ sau, mọi người xuất hiện ở một quảng trường cách xa Vương Cung, quảng trường này là tế đàn Vương Cung tế bái Thiên Thần, chính giữa có một bệ đá cao vót, bên trên có tượng hai vị Thiên sứ, trung ương là một tượng đá cao khoảng chừng mười mét, đây là một nữ tử dáng dấp cực đẹp, không nhìn ra tuổi tác, giống như hai mươi tuổi, lại giống như ba mươi tuổi, nửa người dưới mặc chiếc váy kì dị.

Người iinh sống ở vương thành đều biết, đây chính là Sylvia nữ Chiến Thần của bọn họ! Ông lão lọm khọm nhìn tượng đá chăm chú, một lát sau thấp giọng nói:

- Ra tay!