← Quay lại trang sách

Chương 875 Mất Trộm

Trong làn mưa xối xả, đột nhiên có sáu bóng người lao ra, đánh về phía quảng trường trước tượng thần. Trước tượng thần có một đội binh lính bình thường khoác áo mưa màu đen đóng giữ, trong làn mưa trông giống như những u linh đứng dưới chân tượng thần. Thân ảnh sáu người nhanh chóng vượt qua làn mưa trong nháy mắt nhào tới trước mặtcác binh sĩ, không có bất kỳ tiếng động nào liền đánh gục đội binh lính này.

Giải quyết thủ vệ xong, sáu người cấp tốc xông lên tế đàn, đẩy ngã tượng thần. Tượng thần vẫn chưa đổ xuống mặt đất mà được tên béo nâng lên, nghiêng mình trong làn mưa xối xả. Ông lão lọm khọm nhìn tượng thần phía dưới tế đàn, hắn đang suy nghĩ, nơi này có một lỗ hổng đen kịt dẫn xuống lòng đất. Lúc trước ăn thiệt thòi ở lòng đất bên dưới Vương Cung khiến hắn hơi do dự, nhưng rất nhanh hắn đã bỏ đi phần lo lắng này, xông tới trước tiên.

Giờ khắc này trên đường phố mưa tầm tã, không có một bóng người, nhà cửa phụ cận quảng trường đều đóng chặt cửa phòng ngừa nước mưa tràn vào nhà. Nhưng một quán rượu ở gần đó tuy đóng kín cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhưng rèm cửa sổ vẫn chưa kéo lên, một lão nhân tóc trắng xoá, nhìn qua khoảng chừng bảy mươi tuổi ngồi bên cửa sổ, trong tay bưng rượu đỏ, lẳng lặng thưởng thức, ánh mắt hắn nhìn làn mưa xối xả trên quảng trường, nói chuẩn xác là dừng lại trên tượng thần. Khi tượng thần bị nghiêng, lão nhân nhất thời ngẩn ra, chợt tỉnh táo lại, hắn sửng sốt một lúc, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, trợn to hai mắt, đẩy cửa sổ ra nhìn, hồn nhiên không để ý mưa từ bên ngoài hất vào trong nhà, rất nhanh hắn đã nhìn thấy tên béo nâng tượng thần cùng với đám người ông lão lọm khọm.

- Kẻ xâm lấn?!

Con ngươi hắn co rụt lại, trong lòng kinh hãi, vội vàng nhấc chân, chuẩn bị nhảy xuống từ cửa sổ, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, nhanh chóng thu chân, xoay người chạy đến một gian phòng khác, động tác của hắn quá nhanh làm đổ cả một bình rượu đỏ đắt tiền xuống mặt đất, hắn chạy đến trước một cái lồng sắt nhỏ, bên trong lồng sắt này giam giữ một con chuột nhỏ cả người đen kịt, bề ngoài không khác gì nhiều với những con chuột bình thường khác, nhưng nó cũng không phải con chuột bình thường, nếu như cẩn thận nhìn sẽ phát hiện ra bên trong lỗ tai của nó có một đường viền, đây là Truyền m Thử. Cũng là một sủng vật truyền tin được hắc ám giáo đồ ở Ngoại Bích yêu thích nhất. Lão nhân mở lồng sắt, đưa con Truyền m Thử này ra ngoài, lấy một ống gỗ nhỏ trong hộp bút bên cạnh treo trước ngực nó, sau đó vỗ vỗ bộ lông, lo lắng nói:

- Mau đi đi!

Truyền m Thử được tự do, lập tức chạy thoát ra ngoài cửa, trong nháy mắt lao ra khỏi khe hẹp.

Sau khi thả Truyền m Thử ra ngoài, lão nhân hít một hơi thật sâu, xoay người đi về phía cửa sổ, tiện tay mở ra bọc vải đen kịt treo trước ghế, bên trong là một chiến đao ngăm đen. Chiến đao cũng không rộng, giống như một thanh kiếm, nhưng có độ cong, một lưỡi, có khí chất cổ xưa.

Hắn nắm chiến đao, nhấc chân bước lên cửa sổ, thả người nhảy xuống từ tửu điếm cao hơn mười tầng. Ở bốn, năm tầng phía dưới có một đôi tình nhân thân thiết bên cửa sổ, không đóng cửa sổ, nam nhân vừa hôn môi bạn gái thì đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sau lưng nàng có một bóng người rơi xuống, nhất thời sợ hãi hét to một tiếng.

- Nhị ca, có người đến rồi!

Nữ tử thướt tha vừa muốn nhảy xuống lỗ đen phía dưới tượng thần, bỗng nhiên ánh mắt hơi động, quay đầu nhìn phía sau quảng trường, ở đó có một bóng đen nhanh chóng tiến tới gần, trên thân tỏa ra nhiệt lượng kinh người, không kém bọn họ chút nào. Con ngươi nàng nheo lại, nói:

- Không nghĩ tới ở đây còn cất giấu một cao thủ, trước đó ta cũng không phát hiện.

- Tam tỷ, giao cho ta, ngươi bảo vệ!

Trong mắt tráng hán khôi ngô lộ ra sát khí uy nghiêm đáng sợ, bỗng nhiên rút ra đại đao lao, nước mưa khuấy động trên sống dao, phản xạ ra ánh sáng lộng lẫy.

- Ta cũng đi.

Lão Lục gò má bị hủy nói một câu, nhanh chóng chạy tới, hắn lo lắng chỉ dựa vào một mình Tứ ca, cuộc chiến sẽ rơi vào giằng co, gây ra động tĩnh quá lớn. Trong nháy mắt, hai người tiếp đón lão nhân. Hắc đao trong tay lão nhân hòa tan, tiến vào trạng thái ma thân, toàn thân giống như một con bò sát hình người, thân thể giống như côn trùng, đường nét tổ chức bắp thịt có hình lưới, nhìn qua cực kỳ quỷ dị. Nhìn thấyma thân quái dị này, tráng hán khôi ngô nhìn một chút đã nhận ra được, gầm nhẹ nói:

- Là Truyền kỳ ma vật ở nơi này của bọn họ, Thú Ảnh Giả!

- Giết!

Trong lòng lão Lục nghiêm túc, không nhiều lời, lập tức tiến vào trạng thái ma thân giết tới. Lấy một địch hai, trong nháy mắt lão nhân đã rơi vào hạ phong, trên thực tế chỉ ứng phó một người cũng để hắn cảm thấy vất vả, dù sao mặc dù ma ngân của hắn là Truyền kỳ ma ngân, nhưng sở trường của Thú Ảnh Giả là ẩn núp ám sát mà không phải chính diện tác chiến, chỉ là tình huống lúc này khiến hắn không cách nào đi ẩn núp ám sát, chỉ có thể nhảy ra kiềm chế bọn họ lại, hi vọng có thể kéo dài tới khi viện quân đến.

- Đi chết!!

Móng vuốt lão nhân như đao, trên mặt vốn hiền lành thì giờ khắc này tràn ngập vẻ dữ tợn, gầm thét đánh về phía lão Lục có thực lực yếu kém hơn. Mưa như xối nước, che giấu thân ảnh của ba người. Bên trong Vương Cung, Ulita đang mở hội thương thảo cùng đám Bá Tước, tuy rằng đồ vật thương thảo không hề có giá trị gì đối với nàng, nhưng nàng không thểkhông tìm một đề tài để lưu lại những người này, dù sao, đối với nhóm thế lực Thú Ma Gia Tộc cùng Phòng Nghiên Cứu Ma Vật mà nói, bây giờ Thần Thi thất lạc, đây là sự đả kích mang tính chất hủy diệt, bọn họ không nên giữ vững bình tĩnh.

Nhịp điệu hội nghị rất chậm, bên ngoài mưa xối xả để một đám tướng quân cùng Bá Tước cũng không muốn kết thúc đàm phán sớm như vậy, dù sao bên ngoài mưa to, coi như có xe ngựa đưa đón cũng dễ dàng làm bẩn ủng. Bên trong hội nghị yên tĩnh, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một nữ quan từ tiểu Thiên điện chạy vào, vòng qua sau lưng chúng tướng quân trong phòng họp, đi tới trước mặt Ulita, nghiêng người đưa cho nàng một tờ giấy nhỏ. Ulita nhìn thấyvẻ lo lắng trên mặt nàng, trong lòng hơi trầm xuống, mặt ngoài vẫn duy trì bình tĩnh, liếc nhìn các tướng quân ở đâymột chút, một số tướng quân đầu mục cùng Bá Tước trông lại đây, nhìn thấy ánh mắt của nàng, lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện cùng người bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn vô tình hay cố ý quét về phía Ulita. Ngón tay Ulita rất linh xảo, nhanh chóng mở tờ giấy ra, khi nhìn thấy vài chữ trên tờ giấy, nàng trợn to hai mắt, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, tỏ vẻ khiếp sợ, khó có thể tin! Động tĩnh này nhất thời khiến cho trong phòng họp xì xào bàn tán ngừng lại.

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía nàng. Ulita cảm giác thấy đầu óc hơi thiếu dưỡng khí, một trận mê muội, qua một hồi lâu, nàng khôi phục hành động, lập tức kêu lên:

- Lập tức triệu tập tất cả mọi người đi tới tế đàn, kẻ xâm lấn lại trở về, bọn họ muốn trộm lấy Sylvia Thần Thi phía dưới tượng thần!!

- Cái gì?!

- Sao, làm sao có khả năng!

- Thần Thi không phải đã...

Một đám tướng quân cùng Bá Tước Ở đây phát mộng, chấn kinh đến mức tay chân luống cuống. Ulita không lo được giải thích với bọn hắn, lập tức lao ra khỏi vương cung. Thiếp thân hầu gái canh cửa nhìn thấy Ulita liền vội vàng nghênh đón:

- Điện hạ, bên ngoài mưa lớn, ngài mang dù đi...

Dù đưa ra nhưng Ulita cũng không thèm nhìn tới, lập tức vọt qua giống như phi điểu, ngay cả quyền trượng cùng vương miện trên đầu cũng tiện tay vứt bỏ sang một bên, bị nước mưa làm ướt, nàng thể hiện ra tốc độ kinh người, xuyên qua màn mưa.