← Quay lại trang sách

Chương 876 Truy Đuổi

Khi Ulita đuổi tới quảng trường, chỉ thấy thần tượng cao vót sụp đổ dưới quảng trường, khuôn mặt tuyệt mỹ của tượng thần áp xuống mặt đất, tùy ý để nước mưa dơ bẩn trên mặt đất gột rửa, mà ở tế đàn dưới chân tượng thần có một lỗ thủng khổng lồ. Nàng ngơ ngẩn một giây, sau đó vội vàng lao về phía tế đàn, chỉ thấy lỗ thủng bên dưới tế đàn đã bị người khác phá hoại, bên ngoài lỗ thủng có vết đao kiếm cắt, nàng nhanh chóng nhảy vào, phía dưới lỗ thủng mật thất đá hoa cương, diện tích mật thất cũng không lớn, bên trongtrưng bày nhiều vật phẩm, giờ khắc này lại không hề có thứ gì.

Một chút hy vọng cuối cùng trong lòng nàng bị dập dắt, nàng ngơ ngác đứng ở trong mật thất giống như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn. Qua hồi lâu nàng mới từ từ tỉnh táo lại, khóe miệng hơi hơi động, yên lặng xoay người ra khỏi mật thất, lúc này nàng nhìn thấy Bá Tước cùng tướng quân cũng chạy tới, nhưng mấy vị quý tộc Bá Tước trong đó là điều khiển xe ngựa đến, còn khoác áo mưa, bên cạnh có tôi tớ hỗ trợ giơ cây dù, sợ bị nước mưa làm ướt. Nàng nhìn thấy dáng dấp của mấy người này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ lộ ra một tia cười thảm.

- Điện hạ, điện hạ!

Một tướng quân trong đó toàn thân bị xối ướt vội vội vàng vàng chạy tới, cầm trong tay cây dù che trên đầu Ulita, thân thiết nói:

- Điện hạ ngài không có sao chứ, ngài vừa nói Thần Thi bị trộm lấy là có ý gì, những kẻ xâm lấn đã tới nơi này sao?

Nói xong hắn quét nhìn xung quanh, khi nhìn thấy lỗ hổng bên dưới tế đàn sắc mặt hơi thay đổi, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Lúc này những tướng quân cùng Bá Tước khác cũng vây quanh nàng.

- Điện hạ, không phải những kẻ xâm lấn đã đi rồi sao?

- Bọn họ còn ở nơi này?

- Trời, đây cũng quá nguy hiểm rồi, lẽ nào bọn họ không rời đi sao?

Mấy vị Bá Tước sốt sắng nhìn chung quanh, chỉ lo những xâm lấn giả kia bỗng nhiên lao ra, bọn họ đã nghe nói qua tin tức Pagel sơn mạch, biết được những kẻ xâm lấn kinh khủng đến mức nào, cũng không phải là "Hoàn toàn thắng lợi, trục xuất kẻ xâm lấn" giống như trong miệng bình dân.

Đối mặt khẩu khí mấy vị Bá Tước giống như chất vấn, Ulita thờ ơ không để ý, giờ khắc này dáng dấp của nàng cực kỳ chật vật, tóc tai rối bời, bị nước mưa xối ướt dính trên gương mặt, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, nhất thời biến sắc mặt, nhanh chóng đẩy đoàn người ra, lao nhanh về một phía.

Rất nhanh, nàng đi tới kiến trúc rìa ngoài quảng trường, ở đây có một cái ngõ nhỏ, giờ khắc này đầu hẻm nhưng có một lão nhân nằm sấp, tóc hoa râm, mặt úp xuống mặt đất, thân thể bị nhuộm đỏ dưới nước mưa, dòng máu theo dòng chảy nước mưa trôi xuống cống ngầm. Sắc mặt Ulita tái nhợt, vội vã tiến lên ôm lấy hắn, thấy hắn đã sớm tắt thở, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn trắng bệch đến đáng sợ, ngực có một lổ thủng khổng lồ, không thấy trái tim, trên yết hầu cũng có mấy vết cào, một cánh tay trong đó cũng đứt đoạn, bụng cũng bị xé ra, ruột chạm xuống hông, tử trạng khốc liệt, không khó để tưởng tượng ra lúc trước hắn trải qua chiến đấu khủng bố đến thế nào.

- Mick thúc thúc!

Ulita bi thống kêu lên một tiếng, ôm hắn vào lòng, ngửa mặt lên trời khóc lớn. Nước mắt hòa cùng nước mưa từ trên khuôn mặt nàng rơi xuống đất, tựa hồ ông trời cũng thương hại nàng. Nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng lạnh như băng, bi phẫn qua đi, trong lòng nàng chỉ còn lại sự căm hận. Nàng ôm thi thể lão nhân từ từ trở lại quảng trường, một đám tướng quân cùng Bá Tước cũng tiến lên đón, thân thiết nhìn hắn, có người chú ý tới lão nhân nàng ôm trong lòng, cảm thấy nghi hoặc hỏi:

- Điện hạ, người này là?

- Hắn chính là kẻ xâm lấn?

Sắc mặt mọi người nghi hoặc. Ulita yên lặng không nói, nghe có người nói hắn là kẻ xâm lấn sắc mặt mới có một tia biến hóa, ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nói:

- Hắn là người phụ thân ta tin cậy nhất, vẫn sinh sống ở nơi này, ngụy trang thành một cái lão nhân cô độc phổ thông, ở đây trông coi Thần Thi, lần trước thần quan bị kẻ xâm lấn cướp đi chỉ là hỏa mù, bên trong cũng không có Thần Thi, nhưng lần này, Thần Thi thật sự đã bị lấy mất!

Nghe được lời của nàng, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

- Điện hạ, ngài nói... Là thật sự?

Một tướng quân không nhịn được nói. Mặt Ulita không hề cảm xúc liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Nếu như không thể đoạt lại Thần Thi, đợi qua một thời gian nữa, ngươi sẽ tận mắt nhìn thấy Thần Thi có thất lạc hay không.

Mặt tướng quân này biến sắc, không nhịn được rét run lên.

- Điện hạ, Thần Thi trọng yếu như vậy, làm sao có thể giấu ở một nơi như thế này, chẳng phải là hồ nháo sao?!

Một Bá Tước chừng hơn năm mươi tuổi, tóc mai trắng xóakinh nộ trách cứ. Ulita mở mắt ra nhìn hắn, nói:

- Đây là phụ thân ta sắp xếp, ngươi có ý kiến có thể đợi phụ thân ta trở về tìm hắn nói. Mặt khác, coi như là đặt ở phía dưới Vương Cung không phải cũng bị cướp đoạt? Lẽ nào phòng thủ nơi đó bạc nhược?

Sắc mặt Bá Tước thay đổi, không nói thêm nữa.

- Điện hạ, Thần Thi đặt ở chỗ này, ngoại trừ ngài còn có ai biết được? Những kẻ xâm lấn này làm sao lại biết?

- Đúng đấy, chúng ta ở đây nhiều năm như vậy cũng không biết Thần Thi giấu ở chỗ này, những kẻ xâm lấn này sao có thể tìm tới?

- Khẳng định là có nội gian!

Ulita nghe được bọn họ nói, trong lòng có cảm giác buồn bực, thậm chí là cáu kỉnh, nhưng nàng cực lực khắc chế lại, ngón tay nắm thật chặt, nàng hít sâu một cái, lạnh lùng nói:

- Người biết được chuyện này, ngoại trừ ta cùng phụ thân ta, chỉ có Mick thúc thúc, không còn người nào biết được nữa! Sau khi bộ thần quan giả ở dưới Vương Cung kia bị cướp đoạt, ta chưa từng tới nơi này, chính là lo lắng bọn họ theo dõi ta truy xét được nơi này. Không ngờ bọn họ vẫn có thể tìm được nơi này.

- Sao có thể có chuyện đó, lẽ nào người gọi là Mick kia đã tiết lộ bí mật?

- Hắn đã chết trận, làm sao có khả năng là hắn để lộ bí mật.

- Chuyện kỳ lạ này tạm gác lại không nói tới, trước mắt tìm về Thần Thi mới là ưu tiên hàng đầu, đồ đã bị trộm, còn nghĩ nhiều như thế làm gì, nếu như những kẻ xâm lấn trở lại địa bàn của bọn họ, chúng ta sẽ triệt để xong đời.

- Không sai, trước hết nghĩ cách làm sao tìm được Thần Thi đã!

Đối với mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau nói, Ulita coi như không nghe thấy, ánh mắt của nàng từ từ chuyển đến một chỗ ngoài quảng trường, nếu như cẩn thận quan sát, trên con đường này có mùi máu nhàn nhạt, tuy rằng bị nước mưa che giấu, mùi cực kì nhạt, nhưng đây hẳn là phương hướng ly khai của những kẻ xâm lấn. Nàng im lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói:

- Lập tức đi thông báo cho Long mẫu Thú Ma gia tộc, Nham Ma, cùng với Dực Vương, nói chuyện này cho bọn họ biết, bảo bọn họ lập tức suất lĩnh Khai Hoang Giả trong gia tộc chặn kẻ xâm lấn lại, ta đi trước một bước, thử một chút xem có thể theo dõi bọn họ hay không, ta sẽ lưu lại mùi ở ven đường, để bọn họ lần theo mùi của ta truy đuổi.

- Điện hạ, ngài muốn đích thân đi?

- Sao có thể, bọn họ có cao thủ cấp chúa tể a!

- Đúng vậy, điện hạ, ngài vẫn nên ở lại chỗ này chủ trì đại cục thì hơn!

Mấy vị tướng quân cùng Bá Tước vội vàng khuyên bảo. Ulita không để ý tới, đẩy đoàn người ra, xoay người nhanh chóng xông ra ngoài.