← Quay lại trang sách

Chương 879 Đối Chọi Gay Gắt

Kẻ nào? Đứng lại!

Thị vệ của vương cung ngăn Đỗ Địch An lại dưới bậc thang, nghiêm nghị khiển trách.

- Ta được mời theo lệnh của Ulita điện hạ, hãy vào bên trong thông báo một tiếng giúp ta.

Thái độ của Đỗ Địch An vừa khiêm tốn vừa lễ phép.

Thị vệ quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:

- Tên ngươi là gì?

- Đỗ Địch An.

- Ngươi đứng đợi ở đây, ta đi thông báo.

Thái độ của thị vệ không hề khách khí, ánh mắt mang theo cảm giác ưu việt của người bề trên nhìn xuống.

Một lát sau, thị vệ quay lại, thái độ rõ ràng trở nên cung kính hơn trước đó nhiều, thắt lưng cũng như bị cái gì đó ép xuống trở nên thấp hơn:

- Đỗ tiên sinh, mời.

Đi lên bậc thang hoàng cung hơn nghìn bậc giống như thần cung, túc mục trang nghiêm. Đỗ Địch An đứng trước vương cung, nhìn vào cửa lớn rộng mở, thấy một đám đông tụ tập, thân ảnh khí chất phi phàm, hoặc đang đứng hoặc đang ngồi. Hắn nhận ra được một vài người trong đó, hai vị Khai Hoang Giả đảm nhiệm chức trưởng lão của Long tộc.

Với thực lực Khai Hoang Giả của hai vị trưởng lão này, hoàn toàn đủ tư cách để ngồi trong vương cung, nhưng lúc này họ lại chỉ đứng. Vương cung to như thế nhưng số lượng ghế lại không nhiều, chỉ có bốn năm người đang ngồi.

Ngồi trước hai vị Long tộc kia là một vị quý phụ mặc y bào hoa lệ trên người, cử chỉ ung dung lãnh diễm, giữa mi mắt có vài nét giống với Helisha và Hathaway, nhưng so với hai người họ càng có thêm vài phần quyến rũ, trưởng thành. Hương vị quyến rũ này lại bị biểu cảm lạnh lùng cách người ngàn dặm, lộ rõ sự lãnh diễm, khiến người khác không thể nổi lên tâm tư khinh nhờn.

Khi Đỗ Địch An đến trước cửa đã có vài người để ý đến hắn, quay đầu nhìn lại.

Ulita ngồi trên vương vị cao nhất giữa đại điện, trong tay cầm quyền trượng, đầu đội vương miện, gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ tràn đầy chăm chú, đôi lông mày anh khí khiến người khác không thể khinh nhờn, tuy rằng nhỏ tuổi nhưng khí chất không hề yếu ớt, nàng từ trên cao nhìn xuống, thấy Đỗ Địch An ngoài đại điện lập tức đứng dậy vẫy tay với hắn.

Biểu cảm Đỗ Địch An bình tĩnh, bước vào thần điện, ánh mắt của những người đang ngồi quét qua hắn, phần lớn đều mang theo mấy phần hiếu kỳ cùng đánh giá không mấy tốt đẹp, mà trong số đó lộ ra ánh mắt cừu hận cực rõ ràng đến từ phía Long tộc và Tu Đạo Viện, cùng với vài vị Khai Hoang Giả thực lực mạnh mẽ trong Quân Đội. Đỗ Địch An biết rằng họ đã nhận ra thân phận của mình, nhưng hắn cũng không để tâm.

- Điện hạ, vị này là?

Một vị Tu Đạo Viện lớn tuổi mặc bào đen hỏi.

Đỗ Địch An nhìn ông ta một cái, hơi híp mắt, những người hắn từng gặp, hắn nhận ra đối phương, đối phương cũng sẽ nhận ra hắn, chính là vị trưởng lão hình bộ trước đây biết được bí mật của hắn nên bắt giam hắn đến Tu Đạo Viện, giao hắn cho Hắc Ám Giáo Đình, nghe thấy lời ông ta, khoé miệng Đỗ Địch An khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh trào phúng, mở miệng nói:

- Trưởng lão, mới không gặp bao lâu đã không nhận ra ta nữa rồi?

Sắc mặt ông ta trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Ta quen ngươi bao giờ?

- Xem ra tuổi tác ngài lớn rồi, dễ quên, không ngờ Tu Đạo Viện các ông thiếu người như vậy, phải để một ông lão đã lãng trí lên tiền tuyến giao tranh.

Đỗ Địch An như không sợ đắc tội người khác, lời nói mang theo trào phúng.

- Ngươi!

Mogulang giận tím mặt, tiến lên một bước.

Viện trưởng ngồi trước ông ta khẽ nâng tay, ngăn ông ta lại, đồng thời nói với Đỗ Địch An:

- Ngươi chính là người đã dùng thủ đoạn đê tiện để cướp Ngoại Bích, muốn đem nó làm của riêng? Quả nhiên như lời đồn, cuồng vọng vô tri!

- Các vị!

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang dội mang theo vài phần uy nghiêm vang lên:

- Đừng quên hôm nay ta gọi mọi người đến để làm gì, Đỗ tiên sinh là do ta mời tới, chỉ cần Đỗ tiên sinh nguyện ý gia nhập cùng với chúng ta, chuyện Ngoại Bích ta có thể coi như chuyện cũ mà bỏ qua, ta hi vọng các vị nhớ một điều, Thần Thi đã bị trộm mất, hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào còn cần ta phải nói lại lần nữa sao?

Tiếng nói là của Ulita, mọi người ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn Đỗ Địch An, không nói thêm gì nữa.

Mogulang không định cứ thế bỏ qua cho Đỗ Địch An, cười lạnh nói:

- Điên hạ, ngài để cho loại người này gia nhập vào đội ngũ của chúng ta cùng nhau bàn luận chiến đấu, lỡ đâu hắn đâm sau lưng chúng ta thì sao? Tên nhóc này rất âm hiểm, chuyện gì cũng có thể làm ra, Long tộc có trải nghiệm sâu sắc nhất.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn:

- Không phải ông nói không nhận ra ta à, sao biết ta âm hiểm? Người Tu Đạo Viện các ông thích ngậm máu phun người vậy à? Nếu các ông tu luyện thành thế này thì ta cũng thật xót xa quá, cũng thay tất cả những người dân bình thường xót xa, à, quên mất, ông là hình bộ trưởng lão, chỉ chịu trách nhiệm bắt bắt giết giết, không làm chuyện gì dùng đến não, nên là nhanh quên cũng có thể hiểu được.

- Ngươi!

Hai mắt Mogulang đỏ ngầu, tức đến mức nói không nên lời.

- Tu Đạo Viện các ông muốn làm gì, không cần phải kéo theo Long tộc chúng ta, ta với các người không thân.

Quý phụ cao quý lãnh diễm ngồi trên ghế bên cạnh nhìn sang Đỗ Địch An, sau đó thu lại ánh mắt, biểu cảm lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Mogulang biến đổi ngay lập tức. Nếu chỉ có Đỗ Địch An thì đơn giản, dù có ăn nói khó nghe đến đâu cũng chỉ là chua ngoa đanh đá mà thôi, nhưng thái độ này của Long Mẫu lại khác, lẽ nào Long tộc bọn họ đã làm hoà với Đỗ Địch An rồi?

Đỗ Địch An nhìn trộm Long Mẫu một cái, hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù thế nào thì Helisha xảy ra chuyện, phương pháp xử lí của Long tộc thực sự khiến hắn thất vọng cực điểm, tội không thể tha thứ!

Ulita cũng là lần đầu tiên gặp Đỗ Địch An, không nghĩ rằng kẻ quấy rối ở Ngoại Bích tuổi tác so với nàng cũng không hơn mấy, trong lòng kinh ngạc, cũng có chút hiếu kì, nhưng biểu hiện của Đỗ Địch An khiến nàng thấy hơi đau đầu, thích gây chuyện như thế, vừa nhìn đã biết là cây đinh khó chế trụ, nàng thay đổi chủ đề, nói:

- Hôm nay tập hợp các vị đến, ta hi vọng các vị có thể bỏ xuống thù hận cá nhân trước đây, hiện tại phải đối đầu với kẻ mạnh, chúng ta nên cùng chung mối thù, nhất trí đối địch, dù thế nào,mục tiêu trước nhất là đoạt lại Thần Thi.

- Không sai.

Đỗ Địch An gật đầu tán đồng.

Thấy hắn tán thành, những người khác muốn mở miệng đồng ý đều nhìn sang, không mở miệng nữa.

Đỗ Địch An không thèm để ý ánh mắt của họ, nói với Ulita:

- Điện hạ, ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?

Nghe thấy lời này, những kẻ vốn đã có thành kiến với Đỗ Địch An liền nổi giận, Mogulang cười khẩy nói:

- Dựa vào người? Có thể cho phép người vào đại điện đã là xem trọng ngươi lắm rồi, còn muốn ngồi xuống, ngươi biết những người có thể ngồi bây giờ đều là ai không? Ngươi là cái thá gì, tên dân đen ở Ngoại Bích…

Nói đến đây, lão ta cũng nhận ra được lời này quá đáng, tuy rằng có thể nghĩ như vậy, nhưng nói ra miệng cũng không hợp thời, lão lập tức im miệng.

Đỗ Địch An nhìn ông ta một cái, không nói gì, ngẩng đầu nhìn Ulita.

Ulita lập tức thấy đau đầu, tên Đỗ Địch An này thật biết tìm rắc rối cho nàng, vừa đến đã đòi chỗ ngồi, ngồi trong điện bây giờ đều là những người cầm quyền của những thế lực mạnh nhất, nếu để Đỗ Địch An ngồi cũng giống xem thường những người khác, nếu không cho ngồi, nàng lại sợ chọc giận Đỗ Địch An, dù sao Thần Thi bị trộm, thêm một Helisha thức tỉnh lần năm hỗ trợ thì tỷ lệ đoạt lại càng cao hơn.

Nàng do dự một lúc, mở miệng nói:

- Được, mời Đỗ tiên sinh ngồi.

Những người trong điện lập tức xôn xao, bất mãn.

- Đỗ tiên sinh, tại sao Helisha điện hạ không đến?