Chương 880 Thương Nghị
Ulita lập tức nhắc đến tên Helisha, muốn nói chonhững người khác biết là do xem trọng nàng ta.
- Chuyện nhỏ này ta đến là được rồi, nàng ta ở nhà nghỉ ngơi.
- Nghỉ ngơi? Đừng có đến lúc lâm trận cũng nghỉ ngơi.
Mogulang cười lạnh, không bỏ qua bất kì cơ hội nào để công kích Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không nhìn hắn ta, giống như không nghe thấy, thấy hắn lãnh đạm như vậy, nụ cười lạnh của Mogulang rất nhanh đã trầm xuống.
Ghế được mang lên, Đỗ Địch An ngồi xuống rất tự nhiên.
Long Mẫu cùng viện trưởng Tu Đạo Viện ở bên cạnh đều bình tĩnh, bọn họ biết người Ulitaxem trọng là Helisha chứ không phải Đỗ Địch An nên mới ban chỗ ngồi cho hắn, cũng không chấpnhặt với Đỗ Địch An.
- Điện hạ, bây giờ có thể nói đến chính sự rồi chứ?
Tráng hán dáng người cao lớn nói, hắn là tộc trưởng tiền nhiệm của Nham Tộc, tên gọi Nham Ma.
Ulita nhìn ra sự bất mãn của hắn ta, gật đầu nói:
- Đã một tháng kể từ khi sự việc núi Pagel xảy ra, ta vốn cho rằng đám người kia trộm phải thần quan giả sẽ rời khỏi đây, không ngờ chúng lại ẩn nấp. Có lẽ lúc rời đi chúng đã phát hiện trongquan tài không có Thần Thi nên ẩn nấp ở đây đợi cơ hội. Lần này bọn chúng lên kế hoạch rất chu toàn, khiến chúng ta trở tay không kịp, trộm ThầnThi thật đi. Ta đuổi đến Cự Bích thấy dấu vết chúng để lại, có lẽ chúng đã rời khỏi cự bích, nhưng từ Ngoại Bích đến khu vực thâm uyên là một quãng đường rất dài, có lẽ` chúng sẽ nghỉ ngơi và hồi phục chốc lát, đó chính là cơ hội đểchúng ta đuổi theo chúng..
- Điện hạ.
Ánh mắt Nham Ma sáng như đuốc, nói:
- Lần trước ta hỏi người Thần Thi đó có phải thật, người nói là thật, lần này người cũng nói là thật, ta muốn biết, đến cuối cùng có phải là thật hay không?
Ulita sớm đoán được hắn sẽ hỏi câu này, ánhmắt nhìn thẳng vào Nham Ma nói:
- Lần này là thật! Lần trước lừa các vị không phải chủ ý của ta, thần quan giả là chủ ý của phụ thân ta, ông ấy từ sớm đã lo có người từ cự bích khác sẽ đến cướp Thần Thi nên sớm giấu Thần Thi thật dưới tế đàn, còn giả giấu phía dưới hoàng cung, phòng vệ nghiêm ngặt. Ta tin là các vị đều biết tin tức Thần Thi giấu dưới vương cung, cái này không khó để nghe ngóng, nhưng biết đượcThần Thi thật giấu dưới tế đàn, trừ thúc thúc Mick đã mất, chỉ còn ta và phụ thân ta.
- Mục đích cũng là vì lo lắng đề phòng vạn nhất có người âm thầm thâm nhập vào các vị đang ngồi đây, từ các vị mà biết được tin tức của Thần Thi thật, vì thế mới phải nghiêm cẩn phong toả thông tin.
Ánh mắt Nham Ma dừng trên người nàng một lát, gật đầu:
- Ta tin lần này là thật, nhưng chuyện lần trước lừa chúng ta không dễ bỏ qua như thế. Đợi chuyện này xong xuôi ta sẽ bẩm báo với Bích Chủ, để ông ấy cho chúng ta một lời công bằng. Điện hạ, lần trước nếu không phải người lừa chúng ta, chúng ta thừa dịp đám người kia bị thương mà tấn công thì bọn chúng đã sớm chết, sao còn phải phiền toái đến tận giờ!
- Không sai.
Người đàn ông trung niên có mũi như chim ưngngồi bên cạnh lạnh lùng nói:
- Nếu như biết quan tài đó không có Thần Thi, dựa vào nhân thủ lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể giết sạch chúng, một kẻ cũng không để sót! Vậy mà lại để vị chúa tể kia chữa lành thân thể, cứu chúng thoát khỏi vòng vây, bây giờ còn trộm đi Thần Thi thật. Điện hạ, lần này người đã hại tất cả chúng ta rồi!
Đỗ Địch An để ý một bên tay áo người này rỗng không, mà trên mặt và gáy tộc trưởng Nham Tộccũng có vài vết sẹo mới cùng nếp nhăn bị ăn mòn, có lẽ là do trận chiến lần trước ở núi Pagel.
Sắc mặt Ulita rất khó coi, nàng biết chuyện này nàng khó tránh khỏi trách nhiệm, nhưng nàng cũng có suy nghĩ của riêng nàng nên lúc đó không nói rõ cho bọn họ. Nàng muốn bảo vệ tin tức về Thần Thi, lo lắng có người lén lút thâm nhập vào trong chín người, còn có những người khác ẩn núp trong Nội Bích. Hơn nữa, lúc đónàng cũng không biết trong sáu người kia có Khai Hoang Giả cấp chúa tể. Sau khi tên chúa tể kia từ dưới xông lên, một đường đều không ra tay, thậm chí bọn họ đều cho rằng hắn chỉ là cao thủ nội hoang, chính vì thế mới khiến sau này không kịptrở tay, toàn quân tan rã.
- Chuyện đã qua rồi, trước mắt nên nghĩ xem đoạt lại Thần Thi như thế nào.
Long Mẫu nhăn mày.
Ulita thở dài một hơi, nói:
- Chuyện này ta có trách nhiệm, nhưng trước mắt mong các vị trước nghĩ xem làm sao tìm lại Thần Thi. Nếu như không lấy lại được Thần Thi trướckhi phụ thân ta về, ta lo sẽ xảy ra chuyện lớn!
- Ngoại Bích rộng như thế, nếu như bọn chúng muốn trốn, chúng ta muốn tìm ra không khác gìmò kim đáy bể, mà dù có tìm thấy, chúng ta cũng đánh không lại……
Viện trưởng Tu Đạo Viện thở dài nói.
- Không biết Khai Hoang Giả có ma ngân âm giả của Dực tộc có bao nhiêu người, nếu để họ cho người đến tìm có lẽ có chút khả năng.
Nham Ma liếc về phía người trung niên có mũi chim ưng.
- Tính cả ta, tổng cộng có bốn người.
Vẻ mặt người trung niên mũi chim ưng bình thản nói.
Đỗ Địch An ngồi một bên nghe mấy người kia nói, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Hắn biết, những tên đột nhập này không rời đi như vậy, hoặc là nói không thể rời đi. Bọn chúngkhẳng định còn lẩn trốn trong cự bích. Nhưng bọn chúng lại không ra tay, rõ ràng bọn chúng không còn khinh suất như trước đây nữa. Thậm chí, theo như phương pháp mà những người này đề ra, truy tìm bọn chúng ngược lại sẽ khiến cho lực lượng phòng vệ bên trong cự bích giảm mạnh!
Nếu như trong lúc đó bọn chúng tuỳ ý phá hoại trong cự bích thì không ai có thể ngăn chặn!
Thậm chí bọn chúng có thể ẩn núp ở Ngoại Bích, đợi đội ngũ ra ngoài tìm sẽ giết chết từng người một.
Điểm này, nhóm người Ulita cũng đã nghĩ đến, nhưng bọn họ không thể không ôm chút hi vọng nhỏ nhoi muốn cứu vãn tình thế.
- Bích Chủ còn chưa về đã xảy ra chuyện lớn, không có Thần Thi có thể xảy ra chuyện gì?
Đỗ Địch An cẩn thận suy tư lời nói của Ulita, lòng tò mò của hắn nổi lên, muốn biết khi Thần Thi bịđánh cắp sẽ xảy ra tình huống gì, nhưng hắn có trực giác, tốt nhất không nên để chuyện đó xảy ra, nếu không sẽ rất gay go.
- Những kẻ xâm lấn này khẳng định sẽ đánh chết từng người từng người một trong bọn họ. Xem ra, theo con đường mà bọn họ thảo luận, khả năng bị diệt vong rất lớn. Đây là chuyện tốt đối với ta, nhưng mà nếu thiếu đi tấm khiên thịt của bọn họ, tiếp theo sẽ khó đối phó với những kẻ xâm nhập. Ta cần tích điện năng cùng thuốc nổ, nếu như có thể làm giảm tần suất giết chóc của chúng thì……
Ánh mắt Đỗ Địch An chuyển động, cúi đầu suy nghĩ.
- Vị Đỗ tiên sinh này, ngài có cao kiến gì không?
Đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh.