← Quay lại trang sách

Chương 881 Đề Nghị

Suy nghĩ của Đỗ Địch An bị đứt đoạn, hắn không cần nhìn cũng biết kẻ nói chính là Mogulang luôn nhắm vào hắn, hiện tại hắn còn chưa có chủ ý gì tốt, tất nhiên sẽ không nêu ra ý kiến gì, lạnh giọng nói:

- Cao kiến của ta là ông có thể câm miệng lại là tốt nhất, không có đầu óc thì đừng tuỳ tiện phá hỏng hội nghị, như vậy chỉ làm lãng phí thời gian của người khác, có hiểu không?

Hắn nói không chút lưu tình nào, nhất là câu nói cuối cùng giống như bạo kích, dễ làm người khác dấy lên lòng phẫn nộ, tức giận.

Mogulang muốn làm cho Đỗ Địch An xấu mặt, trả thù thái độ kiêu căng của hắn, nhưng không ngờ tính tình của tên kia còn nóng nảy hơn so với tưởng tượng của hắn, hoàn toàn không giống bộ dáng bảo gì nghe nấy lúc đầu. Quả nhiên một khi đắc thế thì lòng người sẽ lộ rõ sự tiểu nhân, lại có được mấy người sau khi có được quyền thế biết nhường người thân sĩ? Lòng hắn ta phẫn hận, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Ông ta ý thức được nếu tiếp tục khiêu khích Đỗ Địch An, chỉ sợ sẽ tự mình rước lấy nhục, nếu hắn tức giận đương nhiên sẽ đúng ý Đỗ Địch An, khiến những người khác không hài lòng, lúc này nhẫn nhịn ngược lại sẽ khiến thái độ của mọi người đối với Đỗ Địch An trở lên phản cảm, có những lúc không tức giận so với tức giận còn có lực sát thương mạnh hơn.

Đỗ Địch An thấy Mogulang không lên tiếng, trong lòng có một tia kinh ngạc, hắn quét mắt nhìn những người khác không hài lòng nhìn mình, biết Mogulang đã đạt được mục đích, mặt hắn bình tĩnh, không lãng phí thời gian nữa, tiếp tục lâm vào trầm tư.

"Cách tốt nhất là nói cho bọn họ biết những tên xâm nhập không rời đi, để họ chuẩn bị sẵn bẫy rập, tập hợp tất cả lại. Còn ta sẽ dùng tính mạng của tên Lão Thất kia dụ bọn chúng ra rồi chiến đấu với chúng. Như vậy có thể tạo thành thương vong lớn hơn một chút cho những kẻ xâm lấn, nhưng nếu vậy cũng rất khó giải thích với bên này, thậm chí còn có thể bị hoài nghi mình cấu kết cùng với những kẻ xâm lấn. Hiện tại đang là thời điểm mẫn cảm, đánh rắn động cỏ, một khi có hoài nghi như thế sẽ không tốt cho mình."

Lòng người rất phức tạp, chuyện đơn giản cũng không thể dùng phương thức đơn giản để nói ra.

Một lúc sau, Đỗ Địch An thấy Ulita và nhóm người Long mẫu đã phân tích đội ngũ truy kích bao gồm lộ tuyến truy tìm và bản đồ, những phạm vi chủ yếu truy tìm đều được đánh dấu, kế hoạch định ra rất nhanh, bọn họ vẫn chọn cách tìm tòi truy kích.

Trong lòng Đỗ Địch An thầm thở dài, không thể không mở miệng nhắc nhở:

- Các vị, ta thấy trước khi thử tìm tòi truy kích có thể làm một chuyện.

Lần này là tự hắn chủ động mở miệng, nhiều người lập tức nhìn sang.

Ulita nhăn mày, nói:

- Chuyện gì?

Thời gian gấp rút, bây giờ nàng nghe nhiều thêm một câu cũng thấy phiền.

- Theo những gì ta biết, những kẻ xâm lấn không phải là tổ đội nhất thời, quan hệ tình cảm của bọn chúng hoàn toàn không đơn thuần chỉ là quan hệ hợp tác, mà là loại có thể dùng “đồng bạn” để gọi,Đỗ Địch An nói.

- Sao ngươi biết? Mà biết điều này thì sao chứ?

Mogulang nhìn Đỗ Địch An chủ động nói, lập tức hỏi.

Đỗ Địch An biết quan hệ những kẻ xâm nhập sâu sắc bởi vì lúc gặp bọn chúng ở thần điện nghe chúng xưng hô mà phán đoán, hắn nhìn về phía Ulita nói:

- Bọn chúng giúp đỡ lẫn nhau trong khoảnh khắc đối diện với cái chết, hẳn là có giao tình rất sâu nặng, mà vài tên huynh đệ của bọn chúng bị các người giết, đồng thời nhiệm vụ của chúng là trộm đi thi thể của nữ thần Sylvia, bây giờ nhiệm vụ hoàn thành rồi, bọn chúng lúc nào cũng có thể quay về, nhưng chúng thật sự sẽ chán chường mà rời đi như thế sao? Đổi lại là ta, hoặc là các vị ngồi đây, ta nghĩ không có khả năng.

Nghe đến đây, Ulita ngẩn ra, đôi mắt nhất thời sáng lên.

Long Mẫu ở bên cạnh suy nghĩ một chút, lông mày cũng dãn ra, nhẹ gật đầu.

Người trung niên mũi chim ưng nhìn Đỗ Địch An một cái, ánh mắt bất mãn nhạt đi ít nhiều, nói:

- Đúng vậy, trước đây lúc bao vây diệt bọn chúng trên núi Pagel nghe thấy chúng ồn ào gì mà đại ca, tam tỷ, quan hệ không hề nông. Đổi lại là ta, trộm xong Thần Thi việc đầu tiên nghĩ đến chính là giấu Thần Thi đi rồi quay lại trả thù.

- Không sai!

Ulita gật đầu, ánh mắt lộ ra tia hưng phấn, nàng không ngốc, biết rằng khả năng này rất lớn, cũng biết những kẻ xâm lấn có thể ẩn núp ở đây một tháng, thăm dò ra vị trí của Thần Thi, quá nửa cũng có thể thăm dò ra thực lực của họ bên trong Nội Bích, mà bọn họ ở đây không có chúa tể trấn giữ, đối phương biết được điểm này không có lí do gì mà không giết đến!

- Nếu như vậy xem ra chúng ta mạo muội truy lùng, nguy hiểm rất lớn, không bằng nghĩ cách dụ chúng chủ động công kích.

Ulita rất nhanh nghĩ đến thủ đoạn mượn cơ hội mai phục.

Đỗ Địch An thấy nàng ta chỉ cần chỉ điểm một chút đã có thể thấu hiểu rõ, không cần bản thân phải nói thêm gì, liền tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.

Mogulang nhìn thấy Đỗ Địch An chỉ thuận miệng nói ra ý kiến có thể khiến Ulita và Gia Tộc Ma Thú xem trọng, cũng không nói thêm gì nữa, thậm chí không nhìn Đỗ Địch An một cái, chuyện đã đến nước này, không cần phải tiếp tục thử thái độ của Long tộc và điện hạ đối với Đỗ Địch An nữa rồi.

Sau nửa tiếng, hội nghị kết thúc.

Mưa to bên ngoài điện cũng dần ngừng.

- Đỗ tiên sinh vội vàng đến, bị mưa thấm vào quần áo rồi, lúc trở về cần chú ý

Ulita chủ động tiễn Đỗ Địch An, đưa cho hắn một chiếc ô màu ngọc bích, cực kì rắc chắc tinh mỹ, giống như vải dầu không thấm nước, bên trên toả ra một mùi hương thơm ngát.

Đỗ Địch An nhận lấy, nói:

- Nếu có chuyện gì cứ việc phái người đến tìm ta.

- Được.

Ulita cười nói.

- Hi vọng kế hoạch thuận lợi.

Đỗ Địch An nói đem theo nửa lời chúc phúc, quay người rời đi.

Ulita nhìn theo bóng lưng Đỗ Địch An rời đi, ánh mắt sáng lên. Trước đây nàng sứt đầu mẻ trán cũng không nghĩ ta cái gì, nhưng được Đỗ Địch An chỉ điểm giúp nàng nghĩ ra được kế hoạch về sau, bỗng chốc an lòng không ít. Điều này khiến nàng có chút hiếu kì với Đỗ Địch An, nếu như không phải đang là thời kì gấp rút, nàng thật sự muốn phái người tìm hiểu kĩ chi tiết về Đỗ Địch An. Nàng luôn cảm thấy ở một nơi cằn cỗi như Ngoại Bích có thể tạo nên một người như vậy rất khó mà tưởng tượng được.

- Chỉ mong có thể thuận lợi….. nếu không, chỉ có thể mạo hiểm lùng bắt mà thôi.

Nàng lầm bẩm.

Đỗ Địch An quay trở lại núi Uto. Hiện tại nhóm người Ulita đã lên kế hoạch xong, chỉ đợi những kẻ xâm lấn cắn câu, nhưng theo hiểu biết của hắn đối với đám người xâm lấn ẩn nấp một tháng cùng biểu hiện trong lúc trộm đi Thần Thi, là hai loại cảm giác. Trước là khinh xuất lỗ mãng, sau lại là cẩn thận chu toàn. Hắn biết rằng những xâm lấn giả đã thu lại thái độ coi thường, hẳn sẽ không dễ cắn câu.

- Xem ra tiếp theo vẫn cần phải kích động một chút.