← Quay lại trang sách

Chương 882 Chuẩn Bị Chiến Tranh

Đỗ Địch An trầm ngâm, nhưng ban đầu những kẻ xâm lấn không để lại cách thức liên lạc, hắn không tìm ra được bọn chúng. Cũng vì nguyên nhân đó mà những kẻ xâm lấn mới kéo dài như thế, cho đến khi ẩn núp một tháng mới ra tay, chuyện đầu tiên là trộm Thần Thi mà không phải thay Đỗ Địch An giết người, đại khái cũng đoán ra Đỗ Địch An không liên hệ được bọn chúng, không dám mạo muội giết con tin.

Giống như bọn cướp bắt cóc, không liên hệ được người nhà, dưới tình huống đó, nhóm cướp bình thường sẽ không dễ dàng giết con tin.

Đỗ Địch An đoán quá nửa bọn chúng cũng bị gián đoạn, dù hắn có muốn tạo áp lực với chúng cũng không có cách nào hạ thủ, dù sao cũng không tìm thấy người, hắn cũng không dám dễ dàng giết con tin. Một khi con tin đã chết, bọn chúng không những không thay hắn giết người mà ngược lại hắn còn phải chịu lửa giận của họ, cái này mất nhiều hơn là được, vì thế dù mệnh môn có bị bóp chặt bọn chúng cũng không sợ hãi, điêu luyện ẩn núp một tháng, hoàn toàn không xem trọng việc giao dịch với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An suy tư, nảy ra chủ ý, gọi Noyes đến, bảo hắn mang xương ngón tay của thiếu niên mặc bào đen lên, triệu tập Quân Đội cùng những quý tộc đã trung thành cùng thế lực của Hắc Ám Giáo Đình tiến hành một buổi đấu giá, tên của vật đấu giá là “Lão Thất”.

Cái tên không đầu không cuối, rõ ràng không phù hợp với buổi bán đấu giá quy mô nhỏ, nhưng chuyện này là do Đỗ Địch An tổ chức, tất cả mọi người đều nghe hắn, không hợp quy tắc cũng cóthể thuận lợi tổ chức, hơn nữa còn truyền tin khắp Ngoại Bích.

Đỗ Địch An tin rằng những kẻ xâm lấn kia ít nhất sẽ để lại một đến hai người theo sát động tĩnh của hắn, thuận tiện điều tra tin tình báo của hắn để tìm ra nơi giấu Lão Thất, dù họ không biết rằng Lão Thất đã sớm chết rồi.

Rất nhanh, quý tộc các nơi cùng những ông lớn lan truyền tin tức về buổi đấu giá, thông qua các tin tức từ khắp nơi đến tất cả mọi nhà, ngắn ngủi không đến nửa ngày, trừ vùng ngoại thành và thôn trang nhỏ, mọi người đều biết được tin tức này.

Buổi đấu giá bắt đầu không đến nửa ngày, ba thân ảnh đã xuất hiện trên đỉnh núi Uto, cầm đầu là lão già lọm khọm, nữ tử thướt tha và tráng hánto lớn, ba người còn lại không ở đây.

Trong lòng Đỗ Địch An khẽ động, ba người kia quá nửa ở lại bảo vệ Thần Thi rồi, cũng có thể coilà thông minh, vị trí giấu Thần Thi hơn nửa là ở Ngoại Bích, khoảng cách không xa, mất khôngquá nửa ngày đường.

- Tiểu tử thối, ngươi làm gì Lão Thất rồi?

Tráng hán to lớn một bước lớn xông vào đại điện, ánh mắt trợn trừng nhìn Đỗ Địch An, cực kì phẫn nộ.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Mời ngồi.

Tráng hán tức giận đến cả người phát run, lão già lọm khọm lại chỉ liếc nhìn Đỗ Địch An một cái thậtsâu, ngồi xuống ghế bên cạnh, lạnh giọng:

- Ta đã thấy ngón tay của Lão Thất rồi, ngươi có ý gì? Muốn bội ước?

- Là các ngươi bội ước chứ nhỉ?

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Biến mất một tháng, đã làm chuyện ta giao chưa, cao thủ bên trong cự bích vẫn đang sống nhởn nhơ.

Lão già lọm khọm lạnh nhạt nói:

- Muốn giết nhiều cao thủ như thế cũng khôngphải chuyện đơn giản, hơn nữa ta cũng không biết bọn chúng có chúa tể như ta toạ trấn hay không, tất nhiên phải điều tra. Lại nói, ban đầu chúng ta không hề quy định trong vòng bao lâu phải giết sạch chúng, sao có thể coi là chúng ta bội ước? Ngược lại là ngươi, ta nghi ngờ sự sống chết của Lão Thất, nhất định phải để ta gặp đệ ấymột lần.

- Chuyện gặp mặt không cần bàn đến nữa.

Đỗ Địch An lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn gặp thì mọi người cùng đồng quy vu tận đi, ta giết con tin, các ngươi đợi Bích Chủ quay về dọn dẹp đi!

Lão già lọm khọm khẽ nhăn mày, không nghĩ đến phản ứng của Đỗ Địch An mãnh liệt vậy, lòng hắn uất hận nhưng cố nén lại.

- Cho các ngươi thêm ba ngày, giết sạch bọn họ.

Đỗ Địch An tính toán thời gian bọn người Ulita có thể chịu đựng được, nói ra một con số.

Thực ra những kẻ xâm lấn kéo dài càng lâu đối với hắn càng tốt, nhưng hắn sợ bọn người Ulita không đợi được, lo lắng ngập đầu, đi truy lùng, vậy thì không khác gì tự sát.

- Ba ngày, quá ngắn!

Lão già lọm khọm nhíu mày.

- Nhiều nhất là ba ngày.

Đỗ Địch An quả quyết, không thương lượng.

Lão già lọm khọm chăm chú nhìn hắn:

- Đợi mọi chuyện giải quyết xong rồi, mong rằng ngươi có thể để ta nhìn thấy một Lão Thất còn sống, nếu không….

- Thời gian gấp rút, các người vẫn nên nhanh đi.

Đỗ Địch An cắt ngang lời uy hiếp của ông ta, không chút khách khí nói.

Lão già lọm khọm lạnh nhạt hừ một tiếng, đứng dậy rời đi, vừa đi đến cửa, đột nhiên nghĩ đến mộtchuyện, đầu không quay lại nói:

- Lần sau muốn tìm chúng ta, đến khu nhà trọ Jim tìm là được.

- Phòng bao nhiêu?

- Nhà trọ kia ta đã mua cả rồi.

- Được.

Đợi ba người bọn họ rời đi Đỗ Địch An biết rằng đám người Ulita đã có động tĩnh trong Nội Bích. Chắc chắn tin tức rất nhanh sẽ truyền đến tai bọn họ, đến lúc đó đại chiến bùng nổ, hắn chỉ cần làm ngư ông đắc lợi mà thôi.

Chuyện may mắn như vậy là do một tay hắn bố trí, trong quá trình có sai lầm thì hắn sẽ lập tức tan xương nát thịt.

Nhưng hiện nay chuyện đã theo quỹ đạo hắn có thể khống chế, việc tiếp theo chỉ là xem cao thủ Nội Bích có thể khống chế Khai Hoang Giả cấp chúa tể hay không thôi.

- Thiếu gia, tiếp theo chúng ta làm gì?

- Đi ngủ, nghỉ ngơi.

Đỗ Địch An nói.

Liên tục mấy ngày tâm lực hao tổn quá độ, hắn đã rất mệt mỏi rồi, trước khi đại chiến diễn ra hắn cần phải điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.

Hai ngày sau.

Một buổi chiều đầy mây, một tiếng nổ kinh thiên nổ ra ở vương thành bên trong Nội Bích.

Tất cả cư dân trong thành đều bị dọa sợ, khôngbiết lại xảy ra chuyện gì.

Tiếng nổ truyền ra ngoài không lâu, người của Đỗ Địch An toạ trấn ở Ngoại Bích ở nhận được tin tức, vương thành có động tĩnh lạ. Tin tức này đến từ hai nơi, một là từ mạng lưới tình báo của hắn, thứ hai là vương thất sai người đến thỉnh cầu tiếp viện, hắn lập tức mặc chiến giáp, cho sứ giả vương thành lui ra, sau đó gọi Noyes đến nói:

- Trận chiến đã nổ ra rồi, chuẩn bị theo lời ta dặn đi!

- Tiểu nhân biết rồi, thiếu gia.

Biểu cảm Noyes trịnh trọng, hắn biết đây là trận chiến quyết định vận mệnh của mình.

Đỗ Địch An giao phó xong, một mình xông vào Nội Bích.

Khi hắn bay đến ngoài vương thành, lập tức nhìn thấy ngã tư đường ở xa xa trong thành có rất nhiều binh lính tụ tập, cư dân đều bị xua đuổi về nhà của mình, mà ở trên không trung giữa thành có vài thân ảnh màu đen như Ma Tước mạnh mẽ tranh đấu.

- Vậy mà lại không phân thắng bại?

Đỗ Địch An nhìn cảnh này, trong lòng vừa kinh vừa hỉ, phải biết từ lúc tin tình báo chuyển tới cho hắn, thời gian này cũng đủ để phân thắng bại rồi, nhưng không ngờ tới khi hắn đến, trận đấu vẫn đang diễn ra, không phải thế cục nghiêng về một bên như hắn đã tưởng tượng.

Hắn thu lại khí tức, hạ xuống thành, nhảy xuống nóc nhà, lao tới chiến trường, chuẩn bị xem trận chiến trong cự ly gần.