← Quay lại trang sách

Chương 886 Bạo

m thanh cắt đứt vang lên.

Máu tươi bắn tung toé, thân thể Ulita bay ngược lại, quay mấy vòng giữa không trung rồi một chân đáp đất, cơ thể giống như linh miêu phủ phục trên mặt đất, ánh mắt đỏ hồng, cực kì phẫn nộ nhìn chằm chằm Đỗ Địch An.

Trên cổ nàng có vết cắt, không sâu, nhưng cũng sắp cắt đứt động mạnh của nàng. Phía trước ngực, cánh tay và bả vai nàng cũng có mấy lỗmáu thủng, nhưng không có vết thương trí mạng.

Nàng nâng tay che đi động mạch, áp máu tươi chảy không ngừng xuống, cắn chặt răng, mắt tràn đầy hận ý, chuyện đến lúc này nàng không thể không biết Đỗ Địch An muốn phản, thời khắc then chốt lại dám công kích nàng, giúp đỡ cho đám xâm lấn.

Loại chuyện chân ngoài dài hơn chân trong khiến nàng phá lệ phẫn nộ, hận không thể dùng ánh mắt xé nát Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An thấy nàng tránh thoát công kích của mình, trong lòng trầm xuống, âm thầm nắm tay cảm thấy đáng tiếc, đồng thời hắn cũng có chút ngạc nhiên, hắn đã nhìn thấy phản ứng linh hoạt của Ulita, nhưng cũng không ngờ được tốc độ phản xạ của nàng ta nhanh như vậy, trong khoảnh khắc có thể tránh được đòn đánh lén cự li gần của hắn, quả thực là đáng sợ, nếu như giao thủ trực diện, dù hắn cả người đều là vũ khí sắc nhọn, phỏng chừng cũng khó tổn thương nàng nửa phần.

Hắn không tiếp tục truy kích Ulita nữa mà chuyển hướng xông đến vòng vây ba kẻ xâm lấn kia.

Những Khai Hoang Giả xung quanh đang chuyên chú công kích những kẻ xâm lấn, nhìn thấy Đỗ Địch An cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc Đỗ Địch An tiến đến gần hắn lập tức ra tay, trong nháy mắt vài Khai Hoang Giả không kịp đề phòng bị đánh lén, có hai người bị cắt đôi đầu, chết thẳng cẳng.

Thời điểm mập mạp nhìn thấy Đỗ Địch An, còn cho rằng hắn đến để giúp những kẻ bao vây này, trong mắt lộ ra tia phẫn nộ, nhưng giây sau thấy Đỗ Địch An ra tay, nhất thời sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, lập tức áp sát vào Đỗ Địch An.

- Thông báo cho lão đại các ngươi, lập tức rút lui, theo thủ hạ ở Ngoại Bích của ta, bên dưới vách tường có đặt bẫy rập có thể giúp các ngươi chặn hậu.

Đỗ Địch An gia nhập vào vòng vây ba người, đánh lui vài Khai Hoang Giả, đồng thời nhỏ giọng nói nhanh:

- Lập tức rời khỏi, vị Long Mẫu kia đã dùng phương pháp đặc biệt để tăng năng lượng, nhưng có lẽ chỉ có thể kéo dài trong thời gian ngắn, đợi qua thời gian này, lại quay lại giết cũng chưa muộn.

Nghe thấy lời Đỗ Địch An nói, mập mạp nhìn ra phía xa bên ngoài, thấy toàn thân băng tinh hoá của Long Mẫu, sắc mặt khẽ biến.

- Tập hợp ở địa bàn của ta, ta đi trước, các ngươi nhanh chóng theo sau.

Đỗ Địch An không đợi hắn trả lời, từ trong vòng vây xông ra ngoài, chạy về hướng xa.

Ulita nhìn thấy Đỗ Địch An bỏ chạy, nghiến răngnghiến lợi, kêu lên với những Khai Hoang Giả đang đuổi theo Đỗ Địch An:

- Đừng lo đến hắn nữa, giết bọn họ trước!

Những Khai Hoang Giả này nghe vậy lập tức dừng bước, lùi lại tiếp tục bao vây bọn mập mạp.

Ulita cũng gia nhập chiến đấu, trong lòng nàng vừa phẫn nộ vừa buồn bực, sở dĩ không chon gười đuổi theo Đỗ Địch An, chủ yếu là vì lo sau lưng Đỗ Địch An còn có một Helisha, mà sức mạnh Đỗ Địch An đã thể hiện ra đã không kém gì ngoại hoang đỉnh cao, muốn truy sát hắn, ít nhất cũng phải phái ra hai vị nội hoang mới được, nếu không chỉ có đường chết, mà nếu phái người truy sát Đỗ Địch An, ba kẻ xâm lấn này sẽ rất dễ chạy thoát, nàng lo rằng Đỗ Địch An cố ý dụ nàng đuổi theo giết hắn, kiềm hãm năng lực của bọn họ giúp những kẻ xâm lấn chạy thoát.

Trong chớp mắt, Đỗ Địch An xông qua bảy đỉnh tháp liền dừng lại, nhìn thấy phía sau không cóngười truy kích, trong lòng nhẹ thở ra, lập tức nhìn về trận chiến phía trước, hắn tin rằng những kẻ xâm lấn kia sẽ có cách thoát khỏi vòng vây trùng điệp, từ chỗ này thoát vây, một khi bọn họ đuổi kịp hắn, tiếp theo có thể theo kế hoạch hắn bày ra mà tiến hành rồi.

Vài phút sau.

Như Đỗ Địch An kì vọng, tin tức mập mạp truyền đến lão già lọm khọm, lão già lọm khọm kiềm chân Long Mẫu, còn mập mạp cũng đột nhiên bạo phát xé ra một lỗ hổng trong vòng vây, cùng hai người kia chém giết mà thoát ra.

Chỉ là giết được một nửa, đám người Ulita nhìn thấu ý đồ của bọn họ, mạnh mẽ tiến công, nữ tử thướt tha bị giết, đầu biến dị.

Mập mạp bi phẫn đan xem, nhưng không có mất đi lí trí lao xuống báo thù cho nữ tử thướt tha, màđem theo người còn lại xông ra khỏi vòng vây, trốn về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An thấy thế lập tức xoay người bỏ chạy, hắn không thể để bọn họ đuổi theo, nhất là lão già lọm khọm, một khi hắn kéo theo Long Mẫu đến, dù là ai họ cũng dễ dàng đuổi giết được hắn.

Đỗ Địch An thi triển ma dực, chớp mắt xông ra khỏi vương thành, bay đến vùng ngoại ô hoang dã.

Hết tốc lực bay hơn một giờ, Đỗ Địch An đã chạy đến Than Tức Chi Tường, trên Than Tức Chi Tường có bảy tám tên lính đang tuần tra, lập tức phát ra cảnh cáo.

Đỗ Địch An hạ xuống, nhanh chóng ra tay, giết sạch thủ vệ trên tường.

Từ chiến giáp của một tên Thú Liệp Giả, hắn lấy ra ống tín hiệu người Nội Bích thường dùng, trong lòng có vài phần lo lắng, lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, vào đạo thân ảnh từ trên không xuất hiện phía xa, rất nhanh tiến gần, lão già lọm khọm dẫn đầu mấy kẻ xâm lấn, giờ nhân số chỉ còn ba người, lão ngũ chiến đấu với kẻ mạnh nhất dực tộc đã không thấy đâu, chỉ còn lại ba người là lão già lọm khọm, tráng hán to lớn, và mập mạp.

Trên người ba người đều có thương thế và mùi máu tươi, có chút chật vật.

Ánh mắt Đỗ Địch An chuyển động, đợi họ đến gần, hét lên:

- Có người đuổi theo không?

Lão già lọm khọm khẽ thở dốc, ánh mắt trầm xuống, nhìn Đỗ Địch An một cái, trầm giọng đáp:

- Bọn họ cách không xa đâu.

- Cái người đấu với ngươi có đuổi theo không?

Đỗ Địch An tiếp tục hỏi.

- Không.

Lão già lọm khọm trả lời đơn giản.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn về phía sau bọn họ, ở cuối chân trời, hắn có thể nhìn ra vài điểm đen đang đến gần, hắn ngẩng đầu nói với ba người:

- Đến địa bàn của ta trước, dưỡng thương rồi quay lại giết tiếp.

Lão già lọm khọm không lên tiếng, gật đầu, bay đến bức tường.

Đỗ Địch An bay theo phía sau bọn họ, đợi bay hơn nghìn mét, kéo ống tín hiệu trong tay, một làn khói đỏ như đạn bay về phía trời cao.

Lão già lọm khọm xoay đầu nhìn, ánh mắt hiện sát khí, lạnh giọng nói:

- Đây là gì?

- Đạn tín hiệu.

Đỗ Địch An như là không nghĩ ngợi, nói.

- Ta nói rồi, ta chặn hậu, bọn họ sắp đuổi đến rồi, người của ta sẽ đợi lúc họ đi qua đây kiềm chân họ, có lẽ sẽ chế trụ được vài người, phần còn lại dựa vào thực lực của ngươi hẳn giải quyết rấtđơn giản, bọn họ cũng không dám đuổi theo quá xa.

Long Mẫu không đuổi theo, những người khác lại đuổi theo, Đỗ Địch An đoán rằng đám người Ulitađã gấp lắm rồi, đây là cơ hội duy nhất bọn họ có thể giết kẻ xâm lấn, lại bị hắn quẫy nhiễu làm hỏng rồi.

Ánh mắt lão già lọm khọm nhìn Đỗ Địch An nghi ngờ, không nói nhiều, vừa điều tiết hô hấp, dùng hết khả năng phục hồi thương thế, vừa nhanh chóng chạy.

Khi họ sắp đến nũi Uto, từ phía xa truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, giống như sơn thần từ trên trời giáng xuống, uỳnh uỳnh chấn động, mặt đất rung mạnh, dư chấn hơn mười dặm.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, Thán Tức Chi Tường tràn ngập bụi lớn, hẳn là thuốc nổ chôn bên dưới đã nổ rồi.