Chương 887 Huỷ Diệt
Lão già lọm khọm nghe thấy tiếng nổ mạnh, tim đập mạnh, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Than Tức Chi Tường ở phía xa ngập tràn khói bụi, khói bụi này nháy mắt dâng cao hơn trăm mét, dù cách xa hơn mười dặm cũng có thể nhìn thấy.
Trong lòng ba người nghiêm nghị, không ngờ rằng Đỗ Địch An còn đặt bẫy nguy hiểm như vậy ở đó, may mà không dùng nó để đối phó với bọn họ.
Nghĩ đến dây, ánh mắt ba người nhìn Đỗ Địch An lạnh lẽo, có thể không chút lưu tình công kích những người phe mình, giúp đỡ bọn họ, có thể thấy người này lòng dạ độc ác hơn xa người thường.
Trong nháy mắt Đỗ Địch An và nhóm người lão già lọm khọm bay đến núi Uto, Đỗ Địch An dẫn đầu hạ xuống, quét mắt một lượt, không thấy bóng dáng của Noyes, hắn thở ra một hơi, nhanh chân đi vào thần điện không gây ra tiếng động, người hầu thủ vệ bên ngoài thần điện nhìn thấy Đỗ Địch An liền cung kính hành lễ, đợi Đỗ Địch An tiến vào đại điện không nhịn được quay đầu nhìn về Than Tức Chi Tường, âm thanh nổ lớn như vậy, dù ở tận chỗ này cũng có thể nghe thấy rõ ràng như sấm rền, khó có thể tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì.
Đám người lão già lọm khọm theo chân Đỗ Địch An vào thần điện, lão già lọm khọm trong lòng thở ra một hơi, hắn biết cái người thú ma gia tộc khó chơi kia không đuổi theo, truy binh chỉ có Khai Hoang Giả bình thường và vài vị nội hoang cao thủ, dựa vào cường độ bẫy rập Đỗ Địch An bày ra, đủ để khiến bọn họ chịu đau khổ, nhất thời chắc không đuổi kịp bọn họ, dù có đuổi kịp, hắn cũng có thể ứng phó được.
Vào thần điện, hắn lập tức tìm một cái ghế ngồi, lấy ra túi thuốc chữa thương, không đáp lời Đỗ Địch An.
Tráng hán to lớn và mập mạp nhìn Đỗ Địch An một cái, muốn nói nhưng lại nhịn xuống.
Bọn họ đại khái có thể đoán ra, Đỗ Địch An có thể không tiếc giúp bọn họ chỉ là lo bọn họ chết không ai thay hắn giết cao thủ trong Nôi Bích, hai bên đều chỉ là mối quan hệ lợi dụng.
- Các ngươi nhanh trị thương đi, đợi vết thương phục hồi, lập tức quay lại giết, không thể kéo dài, nếu không đợi bọn họ dưỡng thương xong rồi, lần công kích tiếp theo sẽ càng khó hơn.
Đỗ Địch An nói nhanh với ba người.
Môi lão già lọm khọm khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh dừng lại, ngậm miệng toàn lực chữa thương.
Mập mạp nhìn phản ứng của ông ta, lập tức hiểu được suy nghĩ của ông ta, cũng không đáp lời Đỗ Địch An, lấy ra thuốc chữa thương tự mình dùng.
Đỗ Địch An nhìn bộ dáng chữa thương của ba người, ánh mắt khẽ động, ngồi lên trên vương vị, tay rất tự nhiên đặt lên tay vịn, đầu ngón tay sờ đến vết lõm trên tay vịn, nhẹ nhẹ ấn xuống.
Một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên trọng điện, thanh âm cực nhẹ, dù là Thú Liệp Giả có thính lực cực thính cũng không nhất định có thể nghe được, nhưng thính giác nhạy bén của ba người lão già lọm khọm lập tức nhận ra dị trạng, ngẩng đầu nhìn khắp nơi.
Giây sau.
Xà nhà của thần điện, trên vách tường, ở mặt đất khắp nơi, lộ ra những cái hố tối đen như mực, nước từ bên trong phun ra, mũi tên nước cuồn cuồn phóng về hướng bậc thang dưới thần điện.
Ba người biến sắc, dù không biết là chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không phải chuyện tốt.
Khi ba người họ chuẩn bị đứng dậy tránh thoát, đột nhiên, thân thể của họ cứng lại, hoặc ngồi hoặc đứng nguyên chỗ cũ, giống như bị ngây người ra.
Sau khi lão già lọm khọm “ngây” ra một lúc, mắt trợn trừng trừng, mạnh mẽ đứng dậy, cánh sau lưng mở rộng, phủ kín không trung, tròng mắt lộ ra sát ý, quay đầu nhìn về chỗ vương vị.
Khi hắn nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy vương vị của Đỗ Địch An chìm xuống phía dứơi:
- Đám rác rưởi các ngươi, chuẩn bị chết đi, lão thất của các ngươi sớm đã bị ta giết rồi, các người còn muốn quay về ư? Ngoan ngoãn mà đi chết đi!
Đỗ Địch An thay đổi bộ dáng biết điều lúc trước, khinh miệt nhìn lão già lọm khọm, kiêu ngạo nói.
Lão già lọm khọm nghe thấy lời hắn nói, đồng tử lập tức co rút, hốc mắt phẫn nộ đến muốn nứt ra, chuyện tới nước này, hiển nhiên bọn họ bị Đỗ Địch An lừa rồi, chẳng trách trước đây hắn nhìn thấy Đỗ Địch An lần thứ hai rao bán ngón tay của lão thất, là ngón tay không phải mới bị cắt xuống, lúc đó hắn đã thấy nghi ngờ, chỉ là không dám nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại, lão thất rõ ràng đã sớm chết rồi.
Đỗ Địch An chỉ dùng thi thể của lão thất giả vờnhư lão thất nằm trong tay hắn, lợi dụng bọn họ.
- A A A……….
Lão già lọm khọm tức đến sắp phát điên, rít gào xông về hương Đỗ Địch An.
- Ngươi mau….
Chữ “chết” phía sau còn chưa nói hết, một đạo ánh lửa xông lên tận trời nháy mắt lan tràn cả thần điện, ầm vang một tiếng, giống như không trung bi đục ra một lỗ thủng, ngọn lửa dày đặc ngập trời, khói nhanh chóng bao phủ hết thảy.
Nếu như nhìn gần từ trên cao sẽ thấy, toàn bộ ngọn núi Uto vào giây phút này đều đã bùng cháy.
Núi Uto cao hơn bốn trăm thước, giống như núi lửa bị chẻ ra, trong đám cháy mang tính huỷ diệt vang lên tiếng nổ mạnh rung trời, vùng phụ cận hơn mười con đường, đều bị cuồng phong của vụ nổ càn quét, người đi lại trên đường nháy mắt bị cuốn bay, cờ của các cửa hiệu bị thổi gãy đôi, vô số đá vụn và mảnh kim loại bị bắn tung toé, vài người đi đường bị đá bắn thủng đầu, hoặc bắn lên người, sóng nhiệt mang tính huỷ diệt cuồn cuộn tràn ra, cuốn sương mù dày đặc cùng tro bụi phun ra mọi nẻo đường.
Lấy cả ngọn núi làm trung tâm, như động đất cấp 12, mặt đất ầm ầm rung chuyển, tro bụi bị lửa đốt cháy như thuỷ triều nuốt hết tất thảy, thổi quét mọi con đường.
Vụ nổ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, một khắc khi vụ nổ nổ ra, cả ngọn núi Uto bị huỷ diệt, giống như một món đồ sứ vỡ nát, đỉnh núi bị nổ thành tro tàn, lực lượng huỷ diệt khuếch tán, những quang minh kị sĩ vốn theo lẽ thường tuần tra trên núi ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có, lập tức bị vụ nổ nuốt sạch, thân thể dập nát bay lên.
Dư chấn của vụ nổ nhanh chóng truyền đi, còn mãnh liệt hơn gấp mười lần so với vụ nổ trên Than Tức Chi Tường, giờ khắc này tất cả những người ở khu buôn bán đều cảm nhận được mặt đất lung lay rung rung, cũng nghe thấy tiếng nổ như thần sấm tức giận từ phương xa, tất cả mọi người đều dừng việc đang làm, ngạc nhiên nhìn về hướng âm thành truyền đến.
- Cái này…..
Trong một căn phòng của quân bộ, cốc trà trên bàn của Richeliu bị đổ xuống, nước trà đổ xuống văn kiện hắn mới xử lí xong khiến nó ướt nhẹp, nhưng ánh mắt của hắn lại ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ về hướng núi Uto, khoé miệng khẽ run.
Soạt một tiếng, trong sương mù dày đặc ánh lửa của vụ nổ trên thần sơn, lượng lớn đá bị bắn ra, trong đó cũng có một vật thể đen sì từ đá vụn hỗn tạp bay ra, sau khi bay từ đỉnh thần điện hơn trăm mét ra khoảng hai ba trăm mét, theo đường parabol rơi xuống đất, vừa vặn đập trúng một toà thành, xuyên qua nó, rơi xuống đình viện bên trong toà thành, liên tục quay cuồng hơn mười vòng mới ngừng lại, bốc ra khói đen.
Đây không phải là đá vụn, mà là một khối cầu kim loại cao năm sáu mét, nhưng ngay lập tức khối cầu bị bổ ra làm đôi.
Khi khối cầu kim loại dừng lại, một con chó săn trong đình viện lập tức chạy tới, tò mò nhìn khối kim cầu nóng bỏng dường như ngửi được mùi gì đó.