← Quay lại trang sách

Chương 888 Tấn Công

Coong một tiếng, khối kim cầu bị tách ra, bỗng nhiên một móng vuốt sắc nhọn vươn ra ngoài.

Ngay sau đó, bên trong hiện ra một dáng người khủng bố toàn thân đều là lưỡi đao, doạ con chó săn đang tò mò sủa lên một tiếng, chạy trối chết.

Thân ảnh dữ tợn này chính là Đỗ Địch An, hắn từ trong khối kim cầu chậm rãi bò ra, mỗi lần bò ra một bước, không nhịn được ho khan một tiếng, phí sức chín trâu hai hổ mới có thể bò ra ngoài, lật người lại nằm lên trên đất, há to miệng thở dốc.

Cơn buồn ngủ mơ màng đánh úp đến, hắn miễn cưỡng mở to hai mắt, từ dưới đất bò lên, lắc lắc thân mình, mấy cái lưỡi dao sắc bén sau lưng bị gãy đâm ngược lại thân thể hắn, tạo thành thương tích không hề nhỏ, vết thương lớn nhất do một khối kim loại tạo thành phía trước ngực, đâm thủng áo giáp ma hoá của hắn, găm ở xương sườn, máu chảy không ngừng, cũng may hắn nhờ vào khối kim cầu cùng thi triển ma thân, nếu không miếng kim loại này không chỉ đơn giản găm vào xương sườn hắn, rất cỏ thể là xuyên qua ngực, chết luôn tại chỗ.

Hắn nhẹ hít khí lạnh, xoa dịu những vết thương như bị nướng cháy, ngẩng đầu nhìn về nơi diễn ra vụ cháy, trong mắt lộ ra một tia khiếp đảm, hắn không ngờ rằng lực phá hoại của vụ nổ lại có thể khủng bố thế, lúc hắn khởi động thiết bị nổ đã ngồi vào trong khoang bảo hộ, khoang này được đúc ra từ thứ rắn nhất, cứng cỏi vô cùng, thế mà lại bị dao động của vụ nổ đâm xuyên, dư chấn xâm nhập vào như muốn lấy nửa cái mạng của hắn, phải biết rằng lúc đó hắn còn đang thi triển ma thân, nếu như không phòng bị mà bị nổ, thật không dám nghĩ sẽ có kết cục như nào.

Hắn nghĩ đến ba người lão già lọm khọm, vào giây cuối cùng hắn chìm xuống, trừ lão già lọm khọm giãy ra khỏi dòng điện, mập mạp và tráng hán to lớn đều ở trạng thái bị điện giật.

Trong trạng thái đó muốn phản ứng phòng vệ gần như là không có khả năng, ý thức đều bị cứng lại, dù thanh tỉnh đúng lúc cũng không phản ứng lại ngay được.

Hơn nữa, uy lực của thuốc nổ trên núi Uto vượt xa dự liệu của hắn, vốn muốn chỉ cần đủ để tạo ra trọng thương cho ba người họ là được rồi, nhưng tình huống hiện tại tỷ lệ sống của ba người kia không tới một phần.

Hắn cố ý ở trước mặt lão già lọm khọm nói đến tin tức cái chết của thiếu niên bào đen là muốn kích động hắn, muốn hắn đuổi theo mình, sau đó dụ hắn đến cứ địa thứ hai, điện năng ở đây còn mạnh hơn gấp đôi, hơn nữa nơi ấy cũng chứa thuốc nổ gấp ba lần, nhưng tình huống trước mắt, quá nửa là không cần đến nữa rồi.

Bây giờ nghĩ lại trong lòng hắn vẫn sợ hãi, dù sao hắn cũng không phải chuyên gia thuốc nổ, đối với số lượng thuốc nổ không có tinh chuẩn gì, nhất là lượng lớn thuốc nổ như thế, dù có là chuyên gia cũng chưa chắc có thể đoán ra tạo thành bao nhiêu thương tổn, dù sao nơi này cũng là thời đại cũ, không có máy móc tiên tiến gì có thể tính ra được số liệu cụ thể.

Nếu trong núi Uto tích nhiều thuốc nổ hơn, có lẽ ngay cả bản thân đã chuẩn bị khoang thuyền cứng bảo hộ, phỏng chừng cũng sẽ chết trong vụ nổ kia rồi, đồng quy vu tận cùng với ba xâm lấn giả kia.

Cũng may, loại chuyện đen đủi đó không xảy ra, nếu không hắn chỉ còn nước khóc không ra nước mắt.

Nhìn làn sóng xung động dần bình ổn, Đỗ Địch An thở ra một hơi, chầm chậm đứng lên, đụng phải miếng kim loại trước ngực, hăn khẽ nhe răng, trong lòng dự đoán, giải trừ ma thân, khôi phục dáng vẻ con người, nâng tay nắm lấy mảnh kim loại lớn trước ngực, mạnh mẽ rút ra, vụt một tiếng, đau đớn kịch liệt khiến hắn đau đến muốn gào lên.

May rằng cái đau mãnh liệt này chỉ trong thoáng chốc, hắn cắn răng nhịn lại, dùng Long Huyết thuật khống chế tốc độ máu chảy trong cơ thể, dừng lại máu tươi chảy trước ngực, chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức khó chịu như bị lửa đốt cháy.

Nhưng cảm giác đau này hắn từng trải qua không ít, hít sâu vài hơi, để bản thân thích ứng.

Hắn lê chân đi về phía núi Uto, đồng tử tiến nhập vào trạng thái thấu thị, tìm tòi ba kẻ xâm nhập kia, tuy là từ trình độ của vụ nổ mà nói đủ để giết chết bọn hắn, nhưng không nhìn thấy thi thể của chúng liền không thể yên tâm.

Vụ nổ xảy ra cực kì đột ngột, kết thúc cũng nhanh, thuốc nổ nháy mắt bị đốt cháy hầu như không còn, cũng nháy mắt kết thúc, núi Uto đã không còn là núi nữa, chỉ có khói đen cùng bụi mang hình dáng ngọn núi không ngừng bốc lên, bên trong ẩn ẩn lửa đỏ như máu, nhìn qua khiến người khác sợ hãi.

Đỗ Địch An đến nơi vốn là quảng trường bên ngoài núi, ánh mắt nhìn thấu qua sương mù, vừa vặn nhìn thấy dấu vết huỷ diệt khủng bố của vụ nổ, một trăm mét đổ lại núi Uto toàn bộ đều lõm xuống, dù là quảng trường hay là những toà kiến trúc trùng trùng, tất cả đều bị san thành bình địa, trên đường đều là đá và kim loại dày nặng, cùng với những người trên đường đang kêu thảm thiết.

Đỗ Địch An nhìn đến mức da đầu tê rần, dù lúc này hắn đang đứng trên mặt đất, nhưng não lại hiện ra một hình ảnh cả toà núi Uto đều biến mất, mặt đất chân núi sụp đổ thành một động thiên thạch cực lớn, khói đặc cháy ra từ mặt đất, vùng đất lớn này bị thuốc nổ rửa sạch, biến thành một đống cháy đen vô cùng, giống như làn da người bị đốt cháy.

Trừ hố to ra nơi này không còn bất cứ thứ gì còn lưu lại.

Nhiều kiến trúc trên núi, thần điện, phòng thí nghiệm, bia nữ thần và các sinh vất khác đều không thấy, như là chưa từng tồn tại.

Lần đầu tiên Đỗ Địch An chứng kiến sự phá hoại khủng bố như thế, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là nghĩ đến thế giới cũ trước đây dấy lên sử dụng vũ khí hạt nhân, chỉ riêng thuốc nổ đen đã có hiệu quả khủng bố như vậy, chẳng trách sau khi đạn hạt nhân nổ, toàn cầu không còn nơi nào yên bình, giống như phế tích của Ngoại Bích, tràn ngập trong không khí là bực xạ hạt nhân sau ba trăm năm vẫn như cũ âm thầm xâm hại vào thân thể người sống.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, có thể là ba người lão già lọm khọm bị nổ bay đến một nơi khá xa.

Hắn kích phát ma thân, vỗ vỗ xông vào màn khói bụi, nheo mắt tìm kiếm bốn phía, đồng thời cảnh giác xung quanh, phòng bị kẻ thù có thể đánh lén bất kể lúc nào. Sau bốn, năm phút, Đỗ Địch An ở trên một ngã tư phía tây núi Uto, tìm thấy một thân thể có nồng độ nhiệt cấp bậc Giới Hạn Giả, lập tức nhanh chóng đi qua, chỉ nhìn thấy thân ảnh này đang nằm trên một tảng đá vụn từ phế tích của toà nhà, đúng là lão già lọm khọm.

Lúc này lão già lọm khọm đã hôn mê, trên người hắn vết thương trải rộng, bị đá to nhỏ cùng với mảnh kim loại găm đầy thân, ngoài ra một bên chân cũng bị nổ tung, tóc cũng bị cháy đen xoã tung.

Đỗ Địch An nhìn thấy trong lòng buông lỏng, mắt hơi toả sáng, có cảm giác niềm vui ngoài mong đợi, hắn lấy ra dao nhỏ mang theo bên người, chém về hướng yết hầu của hắn ta.

Đinh một tiếng, dao đâm thẳng vào yếu hầu, lại bị ngân giáp ma hoá ngăn lại.

Đỗ Địch An thấy hắn ta không hề tỉnh lại, không xác định hắn có phải đang giả vờ chết hay không, bán tín bán nghi tới gần, thân thể gia tăng ma hoá, lưỡi dao sắc bén trên cơ thể bị bẻ gãy lúc trước lại theo ma thân khởi động mà hồi phục như ban đầu, đang tiến lại gần hắn lao xuống, đao nhọn trên thân chém tới hướng lão già lọm khọm.