Chương 889 Dọn Dẹp
Mạo hiểm ra tay vào thời khắc này, trong lòng Đỗ Địch An cực hồi hộp, lo rằng hắn ta chỉ giả vờ hôn mê, cố ý dụ mình đến gần.
Nhưng hắn cũng không thể không ra tay, cơ hội như vậy chỉ có một lần, lỡ hắn ta thật sự hôn mê thì sự cẩn thận của mình quá ngu xuẩn rồi.
Xoạt!
Toàn bộ đao trên người Đỗ Địch An tiến gần đến lão già lọm khọm, tất cả đều hướng về các bộ phận trọng ếu của ông ta, hắn một lòng đâm đến cổ họng lão ta, khắc sau, phập phập phập mấy tiếng, đao trên người hắn đều đâm trúng điểm chí mạng của đối phương, nhưng vảy trên người lão già lọm khọm tinh mịn dị thường vượt xa tưởng tượng của Đỗ Địch An, còn cứng hơn cả sắt thép.
Dao sắc trên người hắn chỉ miễn cưỡng có thể đâm đến cơ thể ông ta mà không thể xuyên qua.
Lúc này, lão già lọm khọm như bị đau đớn kích thích tỉnh lại, đau khổ rên một tiếng, mở mắt ra.
Nhìn thấy mí mắt ông ta mở ra, tim Đỗ Địch An như ngừng đập, hai người thực lực khác biệt, khiến hắn nhận ra nguy cơ tử vong của mình, đầu nóng lên, hét lớn một tiếng, điên cuồng huy động tất cả các lưỡi dao sắc bén đâm tới.
- Chết đi aaaaaa….
Hắn dữ tợn rít gào, lưỡi đao sắc bén hoá thành vô số tàn ảnh, điên cuồng phun ra từ người hắn, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng, cũng không biết công kích liên tục bao nhiêu lâu, đến khi Đỗ Địch An cảm thấy trong lòng suy yếu, hắn từ từ tỉnh lại, những lưỡi dao bị huy động cũng chậm dần lại, hắn nhìn xuống thân thể lão già lọm khọm dưới chân, liền thấy người hắn ta đã sớm bị tàn phá không chịu được, không có nửa điểm sự sống, tử trạng vô cùng thê thảm.
Trên yết hầu, ngực, đầu đều là những vết thương chí mạng, xuất hiết một đống lỗ máu lỗ chỗ, nhất là trên cổ, như là hoàn toàn đứt đoạn, chỉ còn lại một chút da máu vắt vẻo.
Đỗ Địch An sợ run nửa ngày, nhịn không được đưa những lưỡi dao vào miệng vết thương trong người ông ta, đâm vào thăm dò, tới lui vài lần, cuối cùng mới xác nhận, ông ta đã chết rồi, nhịp tim cũng ngừng rồi. Hơn nữa thông qua thấu thị, trái tim của ông ta cũng bị cắt ra thành mảnh nhỏ, mà xương cột sống cũng bị chặt đứt đoạn, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Chúa tể càn quét cả Cự Bích cứ vậy mà chết rồi.
Chết ngay trước chính mắt mình.
Đỗ Địch An có cảm giác không chân thực, dường như tất cả so với dự định của hắn đều dễ dàng, thuận lợi hơn nhiều.
Hắn vốn chuẩn bị cứ địa thứ hai đặt bẫy tiếp theo, hoàn toàn không có đất dụng võ.
Hắn há to miệng thở hổn hển, qua thật lâu mới dần dần hồi phục lại bình tĩnh, huy động cánh tay chém tới, chặt đứt hoàn toàn đầu của lão già lọm khọm, sau đó xách theo đầu của lão ta bay lên, đến trên không phế tích của vụ nổ, tuần tra xung quanh, tìm kiếm hai kẻ xâm lấn còn lại.
Mặc dù xung quanh không có nhiệt lượng cấp cao toả ra, nhưng không loại trừ khả năng chúng giấu đi nhiệt lượng.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không hắn không thể an tâm được.
Sau nửa giờ, Đỗ Địch An cuối cùng cũng tìm ra thi thể của hai người còn lại, nhưng chỉ còn sót lại vài bộ phận, nửa cái đầu của tên mập mạp, cùng một cánh tay của tráng hán to lớn, và thú ma khí đại đao của hắn.
Đỗ Địch An bay lại thi thể không đầu bị tàn phá của lão già lọm khọm, hiện tại hắn có thể xác định ba kẻ xâm nhập đều đã chết cả.
Những kẻ xâm lấn khiến Nội Bích đau đầu, vậy mà bị triệt hạ trong tay hắn như vậy, nghĩ cũng có chút khó thể tin được.
Nhưng vì để chuẩn bị cho ngày này, hắn đã huy động tất cả các tài nguyên của Ngoại Bích, riêng việc chôn thuốc nổ vào cả ngọn núi này đã là ngàn tấn, đào hầm mỏ, chế tác, hao phí rất nhiều nhân công, ngoài ra đem những kẻ xâm lấn dụ đến đây, khiến họ không hề phòng bị cũng là để tiến đến bước quan trọng nhất, bất kể sai phạm bước nào, đều có khả năng là kết cục ngược lại.
Mục đích hắn cho nổ kíp nổ ở Than Tức Chi Tường không chỉ để ngăn trở truy kích của những người bên trong Nội Bích mà chủ yếu là để khiến ba người kia thả lỏng cảnh giác.
Phải biết rằng, có ý phòng bị và vô ý chống cự khi gặp công kích hoàn toàn là hai cái khác nhau.
Phù!
Hắn nhẹ thở ra một hơi, cảm nhận được một trậnmệt mỏi hư thoát, thể lực giống như cạn kiệt hoàn toàn, hắn ngồi phệt xuống đất, nghỉ ngơi phục hồi, đồng thời sờ trong bọc hành lí ra ống tin hiếu khác, kéo ra, một đạn khói xanh xông thẳng lên trời.
Một lát sau, tiếng vó ngựa truyền đến, Noyes dẫn theo một đội quang minh kị sĩ đuổi đến nơi này.
Nhìn thấy phế tích xung quanh Đỗ Địch An, Noyes cùng những quang minh kị sĩ hoảng sợ, khó có thể tin được, nếu không phải từ vết tích của các toà kiến trúc xung quanh lưu lại giúp bọn họ biết đây là nơi nào, thì không dám tin cái hỗ sâu lõm vào này chính là núi Uto từng nở đầy hoa.
Noyes nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đỗ Địch An, lập tức đến gần:
- Thiếu gia, người làm sao vậy? Những tên xâm lấn kia chết chưa?
- Chết rồi.
Đỗ Địch An thở gấp, nỗ lực nói:
- Lập tức phái người đến đây, phong toả nơi này, tìm lại thi thể vỡ nát của bọn chúng, ngoài ra, phái người đưa Helisha đến đây chút nữa, ta phải đến Nội Bích một chuyến.
Nghe đến những kẻ xâm lấn đều chết rồi, trong lòng Noyes nhẹ thở phào, buông xuống được tảng đá lớn trong lòng, hắn biết kế hoạch lần này mục đích chủ yếu là tấn công những kẻ xâm lấn kia, chỉ là không ngờ rằng, hắn còn chưa tiến hành bước cuối cùng của kế hoạch được Đỗ Địch An giao phó, mọi chuyện đã kết thúc rồi, hắn nhìn vết thương khủng bố trên ngực Đỗ Địch An, lập tức lấy ra thuốc trị thương và thuốc giải độc trong túi đưa lên, đồng thời nói:
- Không phải những kẻ xâm lấn đều bị giải quyết rồi sao, ngài sao vẫn còn phải đi vào Nội Bích để làm gì, hay là đợi thương thế chữa lành rồi hãy đi?
Đỗ Địch An nhận lấy dược vật hắn đưa đến, vừa rịt thuốc vừa nói:
- Cao thủ trong Nội Bích đang bị thương nặng, ta phải nhân lúc thương thế nàng ta chưa lành, giết chết nàng ta, nếu không sau này rất khó có thể tìm được cơ hội như này nữa, nếu như ta không quay lại, rất có thể không thể quay lại được nữa, ngươi để mấy người Kacheeck rời khỏi giáo đình đi, mai danh ẩn tích còn có thể sống sót tiếp.
Noyes nghe giọng điệu của Đỗ Địch An giống như di ngôn vậy, trong lòng run lên, nhịn không được nói:
- Thiếu gia, ngài đừng nói những lời xúi quẩy như vậy, ngài là người trăm năm có một có thể vượt ngục từ nhà tù Kinh Cức Hoa ra ngoài, chút khó khăn này có thể coi là gì?
Khoé miệng Đỗ Địch An khẽ căng lộ ra tia cười khổ, vượt ngục khỏi Kinh Cức Hoa, hiện tại đối với hắn mà nói đã không coi là gì nữa rồi, nhưng xem ra trong lòng Noyes vẫn lưu lại ấn tượng rất sâu sắc, hắn thở dài trong lòng, nghĩ nếu bên cạnh mình có thể có nhiều hơn vài Khai Hoang Giả giúp đỡ, tỷ lệ sống tiếp sẽ cao hơn rất nhiều, chỉ tiếc hắn chỉ có thể đơn thương độc mã chiến đấu, duy nhất chỉ có Helisha đi cùng hắn.
Noyes nhìn ra chua xót trong mắt Đỗ Địch An, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, hắn biết lúc này có nói lời cổ vũ gì cũng đều vô dụng, còn không bằng nghĩ biện pháp gì giúp Đỗ Địch An, chỉ là muốn nghĩ ra chủ ý, hắn tự nhận bản thân có thể nghĩ ra thì hơn nửa Đỗ Địch An sớm đã nghĩ ra rồi, nói cũng vô dụng, trong lòng lập tức có cảm giác vô lực, hắn thật sự hi vọng có thể giúp Đỗ Địch An, nhưng lực bất tòng tâm.