← Quay lại trang sách

Chương 890 Giết Đến Long Tộc

Đỗ Địch An nhìn thấy ảo não trên mặt hắn ta, vỗvỗ vai hắn, nói:

- Đừng lo, có Helisha đi cùng ta, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, nhanh mang nàng ấy đến đây, ta ở đây trị thương trước.

- Tiểu nhân biết rồi!

Noyes hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý, xoay người phân phó những quang minh kỵ sĩ xung quanh bảo vệ Đỗ Địch An.

- Long Mẫu không truy sát, hơn nửa là do di chứng phát tác, cần phải tu dưỡng cấp bách, nếu không nàng ta không lí nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một, mong Long tộc không có thuốc tiên gì có thể khiến nàng ta phục hồi lực chiến đấu ngay lập tức, nếu không thì chuyến này lành ít dữ nhiều….

Đỗ Địch An ngồi trên đất, một quang minh kỵ sĩ trẻ tuổi ôm đến một tảng đá để sau lưng hắn, cho hắn dựa vào.

Đỗ Địch An nhìn kị sĩ trẻ tuổi này một cái, nói một câu cảm ơn, dựa vào khối đá, vừa dùng Long Huyết Thuật tăng nhanh tốc độ hồi phục thươngthế, vừa nghĩ đến phần thắng khi vào Nội Bích.

Kỵ sĩ trẻ tuổi biết Đỗ Địch An là nhân vật lớn, thụ sủng nhược kinh lui xuống, cùng với những kỵ sĩ khác quây xung quanh bảo vệ Đỗ Địch An.

Sau hai tiếng đồng hồ, thương thế của Đỗ ĐịchAn gần như đã hồi phục, mà lúc này Noyes cũng nhanh chóng ngồi xe ngựa tới, mang Helisha đến trước mặt Đỗ Địch An.

Mệnh lệnh cuối cùng của Đỗ Địch An giao cho Helisha là ở tại chỗ đợi lệnh, nhưng trong khái niệm của nàng, chỉ cần nói “tại chỗ” thì thân thể cũng sẽ giữ nguyên bất động, nên có thể để Noyes vận chuyển đến căn cứ thứ hai cũng từ căn cứ thứ hai vận chuyển đến đây.

Đỗ Địch An nâng tay của Helisha lên, nhìn sâu vào khuôn mặt không chút bận tâm của nàng, thấp giọng nói:

- Lần này, rất có thể lại để nàng phải ra tay rồi, thật sự là cần tận dụng thời cơ, nàng sẽ không giận đâu, đúng không?

Helisha yên lặng không nói.

Khoé miệng Đỗ Địch An hiện ra một tia đắng chát, hắn nắm chặt bàn tay mềm của nàng, nói vớiNoyes ở bên cạnh:

- Ta đi đây, chuyện ở đây giao cho ngươi.

Mặt Noyes tràn ngập lo âu:

- Hãy cẩn thận.

Hắn không dùng kính ngữ, nhưng ngữ khí chân thành tha thiết hơn bất kì thời điểm nào.

Đỗ Địch An nhìn hắn ta, nhẹ gật đầu:

- Ta sẽ.

Hắn ôm Helisha bay lên, hướng về phía Nội Bích.

Bay đến trên cao, sự vật trên mặt đất càng có thểnhìn trọn vẹn, chỉ nhìn thấy núi Uto đã biến mất, trên đất là một cái hố đen sì cực lớn, mà trên những con đường xung quanh bảy tám km lờ mờcó thể nhìn thấy những vết rách trên mặt đất do dao động, dư chấn của vụ nổ truyền đến rất xa.

Đỗ Địch An một đường bay đi, thấy ở xa xakhông ít những thường dân tụ tập về phía núiUto, hắn nghĩ thầm trong lòng, chỉ sợ từ nay về sau không còn núi Uto nữa.

Đối với ngọn núi này, trong lòng hắn cũng có chút yêu thích, có lẽ vì tên trước đây của nó và tên củathời đại cũ “Utopia” chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng đều có nghĩa tượng trưng tốt đẹp.

Khi bay đến Than Tức Chi Tường, Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy một cảnh chấn động lòng người, bức tường này dựng đứng hơn hai trăm năm, thế mà bị vỡ ra một lỗ hổng cực lớn, phiến đá bên cạnh lỗ thủng có màu đen, gần lỗ thủng tràn ngập mùi máu và mùi thuốc nổ, cùng với một số binh lính bảo vệ nơi đây, trong đó còn có hai Khai Hoang Giả trấn giữ.

Đỗ Địch An sở dĩ có thể đi qua chỗ này là vì hắn dưỡng thương hơn hai giờ đồng hồ, không gặp phải người truy kích nào, bởi vậy có thể đoán những Khai Hoang Giả đuổi theo truy kích bị vụ nổ làm trọng thương, không dám tiếp tục truy kíchnữa.

Lúc này có hai Khai Hoang Giả, xem ra đều là Khai Hoang Giả bình thường, Đỗ Địch An không chần chờ, lập tức đáp xuống.

Hai Khai Hoang Giả này cũng nhìn thấy Đỗ ĐịchAn từ trên trời bay xuống, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng ra lệnh cho những binh lính thủ vệ bắn đạn tín hiệu.

Đỗ Địch An tăng tốc hạ xuống, đặt Helisha trên tường, lập tức kích phát ma thân, bổ nhào về phía hai Khai Hoang Giả kia.

Hai Khai Hoang Giả kia cũng không dám giữ lại, ngay lập tức kích phát ma thân, thiếu nữ trẻ Khai Hoang Giả là ma ngân Hắc Chức Giả, kích phát ma thân xong lập tức độn thổ, chui vào trong nham thạch.

Mà người còn lại giống như con nhím, toàn thân đầu gai cứng, hai tay biến thành móng vuốt, tay chân cùng quỳ rạp trên đất mà chạy trốn.

Cánh Đỗ Địch An vỗ vỗ, lập tức tăng tốc xông lên, đuổi theo hắn, dao sắc sau lưng đột nhiên đâm ra, xoẹt xoẹt hai tiếng như cắt đậu phụ, dễ dàng vô cùng xỏ xuyên qua người hắn, theo quái chi xẹt một tiếng, thân thể Khai Hoang Giả kia nháy mắt chia thành hai nửa, bạch bạch rơi xuống đất, đều là máu tươi và nội tạng, chết trong nháy mắt.

Trải qua vài lần chiến đấu với Khai Hoang Giả, kinh nghiệm chiến đấu của Đỗ Địch An đã khác trước đây, Khai Hoang Giả bình thường không phải đối thủ của hắn. Trước đây, tuy rằng lực chiến đấu của những Khai Hoang Giả này so với Đỗ Địch An còn kém xa nhưng kỹ xảo chiến đấu so với hắn cao hơn nhiều. Có người chiến đấu mười lần, từ trong đó hiểu ra được kinh nghiệm chiến đấu còn nhiều hơn so với người chiến một trăm trận, loại người này bình thường đều được gọi là thiên tài, mà người như Đỗ Địch An là thiên tài trong thiên tài.

Hơn nữa điểm biến thái của ma ngân Cát Liệt Giả chính là năng lực cắt khủng bố, đồng cấp dường như không có địch thủ, không nói đến thể chất của Đỗ Địch An còn cao hơn mấy bậc so với đối phương.

Vù!

Đỗ Địch An xoay người bay đến trước mặt Helisha, ôm nàng tiếp tục bay lên, không quan tâm đến Khai Hoang Giả Hắc Chức Gỉa chỉ biết độn thổ kia.

Tiến vào khu Nội Bích, bay qua vùng hoang dã, thẳng hướng đến địa phận Long tộc.

Bay hơn hai tiếng, cuối cùng Đỗ Địch An cũng đến địa giới của Long tộc, khác với Nham Tộc, Long tộc không xây dựng khu tướng lĩnh ở trung tâm thành, mà dựng ở bên ngoài hai toà thành, kết nối hai toà thành lại. Long tộc ở trên núi, mây mù vờn quanh, nếu như xâm nhập đường bộ sẽ rất dễ bị lạc đường.

- Kẻ nào, đứng lại!

Trước cửa núi, tám thủ vệ Long tộc hét lên với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An lạnh mắt nhìn, đột nhiên tăng tốc xông về phía bọn bọ.

Tám người kia nhìn thấy Đỗ Địch An nhanhchóng tiến đến gần, sắc mặt đại biến, có người trong mắt hiện ra tia hoảng loạn, có thể nhìn ra sự đáng sợ của Đỗ Địch An, nhưng trách nhiệm ở trên người không dám chạy trốn, tất cả đều rút binh khí xông lên liều chết với Đỗ Địch An.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…..

Thân ảnh Đỗ Địch An đâm thẳng đến không dừng lại.

Sau lưng hắn máu tung toé, tám tên bảo vệ Giới Hạn Giả bị chặt đứt thân thể, chết sạch toàn bộ.

- Đây là gia tộc mà nàng khổ khổ sở sở bảo vệ, mới không gặp một thời gian ngắn mà đến cả nàng cũng không nhận ra nữa rồi.

Đỗ Địch An ôm theo Helisha nhanh chóng bay lên bậc thang, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía:

- Bọn chúng đều đáng chết!

Helisha được Đỗ Địch An bế như công chúa ômtrong lồng ngực, im lặng không nói, chỉ là tròng mắt đen láy dường như khẽ gợn chút ánh sáng.

Đỗ Địch An nhanh chóng bay lên trên sườn núi, ở đây có một kiến trúc lớn, phong cách có điểm giống với cổ ốc của phương đông, dựng lên từ gỗ không có gì thú vị, lúc này trên quảng trường nơisườn núi có những thủ vệ đang đóng quân, nhìn thấy Đỗ Địch An lập tức kinh sợ hô lên.

Phải biết rằng, ngọn núi là cấm người phi hành.