← Quay lại trang sách

Chương 891 Giết

Nhìn thấy thủ vệ trên sườn núi không ngừng tập hợp xông lên, Đỗ Địch An giống như không nhìn thấy, ôm Helisha từ trên trời giáng xuống, thu lại ma dực ở trên lưng, những lưỡi dao sắc bén toàn thân rủ xuống đất, vạch ra từng vết chém trên mặt đất, hắn thả Helisha xuống, nắm tay nàng, thấp giọng nói:

- Đợi chút nữa nàng có thể gặp được phụ thân nàng rồi, ta thay nàng đến hỏi ông ta tại sao có thể dung túng Hathaway như vậy, lẽ nào máu của họ cũng giống như tay của ta, đều lạnh lẽo như thế sao?

Helisha im lặng không nói, để mặc hắn nắm.

Đỗ Địch An ngẩng đầu, bước về phía trước, coi trời bằng vung.

- Đứng lại!

- Kẻ nào, dám cả gan xông vào địa giới Long tộc!

- Tiến thêm bước nữa lập tức giết!

Thủ vệ hợp lại trước mặt Đỗ Địch An, chặn lại đường đi của hắn, sắc mặt hung tàn nói.

Trong đó có vài thủ vệ nhìn thấy Đỗ Địch An đang nắm tay Helisha, trong mắt lộ ra vài tia ngạc nhiên nghi ngờ, trên mặt Helisha lúc này che lụa mỏng, nhưng tấm lụa mỏng như màn sương cũng không thể che giấu đi dung mạo xinh đẹp của nàng, quần áo cùng với khí chất, không khỏi khiến bọn họ nghĩ đến một người.

Nhìn thấy Đỗ Địch An không có ý định dừng lại, vài thủ vệ không nhẫn nhịn được, thét lên một tiếng, liều chết tiên phong xông về hướng Đỗ Địch An.

Xoẹt xoẹt vài tiếng, những thủ vệ xông đến gần Đỗ Địch An, toàn thân đều đông cứng tại chỗ, mặt hiện lên vẻ khó tin.

Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lẽo, nắm tay Helisha thẳng tắp mà đi, mấy người thủ vể kia miễn cưỡng đảo mắt nhìn theo, kinh sợ nhìn chằm chằm Đỗ Địch An đi qua, giây sau, trên ngực và cổ của bọn hắn đều bắn ra máu tươi, toàn thân đầy máu nháy mặt sụp đổ, phân thành một đống khối thịt, rơi xuống mặt đất.

Những thủ vệ khác nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này, sắc mặt hung dữ lâp tức biến mất sạch, trên mặt đều là sự kinh sợ, liên tiếp lùi lại phía sau.

Đỗ Địch An một đường đi đến quảng trường, còn thủ vệ còn lại cũng liên tục lùi đến phía quảng trường.

Xoẹt!

Một thân ảnh nhanh chóng đánh úp đến, từ đại điện trên quảng trường phía sau bay ra đứng trước mặt những thủ vệ này, là một thiếu niên tướng mạo thanh tú, hắn nhìn thấy ma thân khủng bố của Đỗ Địch An, sắc mặt khẽ biến, có thể kích phát trình độ ma thân mạnh như vậy, rõ ràng là thể chất của Khai Hoang Giả, hơn nữa hình dáng của ma thân này hắn chưa từng nhìn thấy, có lẽ là truyền kỳ ma thân rất hiếm gặp.

Ngay sau đó hắn chú ý đến Đỗ Địch An đang nắm tay Helisha, nhất thời ngẩn ra tại chỗ.

Bước chân của Đỗ Địch An không dừng lại. Vẫn như cũ hướng về phía trước, giống như thể tất cả các sự vật đều không thể ngăn lại bước chân của hắn.

Cảm nhận được sát khí đánh đến, thiếu niên tuấn tú hồi phục tinh thần, nhịn không được nói với Helisha:

- Điện hạ, cuối cùng ngài cũng quay lại rồi, chúng ta nghe nói ngài xảy ra chuyện hoang khu, nhìn thấy ngài quay lại thế này thật quá tốt, vị này là?

Hắn vẫn còn nhiều điều muốn nói nữa, nhưng thấy sát khí của Đỗ Địch An ở bên cạnh không thu lại, không thể không mở miệng bày tỏ ý.

Tất nhiên Helisha sẽ không trả lời hắn, Đỗ Địch An nói thay nàng, âm thanh lạnh lẽo vô cùng:

- Không muốn chết thì cút xa ra chỗ khác, gọi tộc trưởng cùng Long Mẫu ra gặp ta, nếu không, Long tộc các ngươi một tên cũng đừng mong sống sót!

Thiếu niên tuấn tú giật mình, không ngờ khẩu khí của Đỗ Địch An lại ngông cuồng như thế, hơn nữa còn có Helisha ở bên cạnh, hắn có chút khó có thể tin được, sao Helisha có thể ở cùng một chỗ với loại người như thế này? Nhưng thấy Helisha không có bất kì phản ứng nào, hắn đã biết được ý của nàng, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, nói:

- Gặp tộc trưởng và Long Mẫu đại nhân là chuyện không thể nào, điện hạ, người không thể để tên này hồ nháo được, hắn đã giết người của Long tộc chúng ta, nếu cứ tiếp tục sẽ là mục tiêu truy nã hàng đầu của Long tộc, giết không bàn cãi!

Vẻ sắc lạnh trong mắt Đỗ Địch An chuyển động, không nói thêm nữa, buông tay Helisha để nàng đứng nguyên tại chỗ, một khắc sau thân ảnh đột nhiên xông lên, tốc độ kinh người giống như tàn ảnh màu đen xông về phía thiếu niên tuấn tú.

Đồng tử thiếu niên tuấn tú co rút lại, hoảng sợ nói:

- Ngươi dám!

Lời nói im bặt, đầu bay lên cao.

Cái đầu xoay tròn trên không rơi xuống đất, một đoản đao sắc trên lưng Đỗ Địch An nhẹ nhẹ rung, xoẹt một tiếng, cắt đôi cái đầu vẫn còn đang kinh ngạc, hắn đạp xuống, bước qua, xoay người quay lại trước mặt Helisha, nắm lấy tay nàng, tiếp tục tiến về phía trước.

Có lẽ thiếu niên tuấn tú kia cũng không ngờ rằng, hai người này dám đại khai sát giới ở long tộc! Hơn nữa một trong hai người còn là Helisha, tất cả người long tộc đều biết, Helisha từng bảo vệ long tộc bao nhiêu lần, vì có Helisha trên chiến trường, hắn mới không liệu được rằng Đỗ Địch An sẽ tấn công, nếu không, dựa vào tình huống này, hắn có như nào cũng không dám đến gần Đỗ Địch An.

Vù!

Vù!

Trên sườn núi xa xa, hai thân hình nhanh chóng bay đến, một trước một sau, gần như cùng lúc đặt chân xuống núi cũng truyền tới thanh âm loạt xoạt của áo bào và âm thanh ma sát với mặt đất.

Đỗ Địch An khuếch trương phạm vi thấu thị đến mức cao nhất, nhìn thấy từng bóng người mang theo nhiệt lượng đến từ các nơi, tất cả đều là cao thủ Khai Hoang Giả, trong đó đủ loại cường giả ngoại hoang đỉnh cao, nhưng tới giờ cũng không xuất hiện cao thủ cấp nội hoang. Trong lòng hắn thả lỏng, trước đây ở núi Pagel nhìn thấy Ulita tập hợp các thế lực đến bao vây những kẻ xâm lấn, hắn đã chú ý đến có bảy người cấp nội hoang.

Trong cuộc chiến gần đây ở vương cung, cũng chỉ nhìn thấy cao thủ nội hoang của long tộc chỉ có một người là long mẫu, những cao thủ nội hoang khác cơ bản đều là của người các thế lực khác, trong lòng hắn dự đoán tình huống xấu nhất, long tộc nhiều nhất sẽ để một vị nội hoang toạ trấn ở lãnh địa, nhưng hôm nay xem ra, đến một người cũng không có.

- Nàng từng nói, nàng không có bạn bè, ta là người duy nhất nàng kết giao.

Đỗ Địch An nhìn về đoàn Khai Hoang Giả liên tiếp kia, trong mắt lộ ra tia máu sát ý, nhỏ giọng nói với Helisha:

- Dù cho trong số họ có bạn bè của nàng, cũng phải chịu tội chết!

Helisha không chút động đậy, không hề phản ứng.

Lúc này, những Khai Hoang Giả nhanh chóng chạy đến, Đỗ Địch An thả tay Helisha ra, nhắm chuẩn Khai Hoang Giả đầu tiên xông đến, thân hình khẽ động, mãnh mẽ chém ra, tranh thủ trước khi bọn họ tề tựu đầy đủ, tận lực giải quyết trước vài tên.

Người đầu tiên chạy đến là một lão giả sáu mươi tuổi, thân thể gầy yếu, động tác lại dị thường nhanh, ông ta nhìn thấy vết máu trên quảng trường và mảnh thi thể trên đất không có đầu, vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, hét lớn một tiếng, xông về phía Đỗ Địch An.

Sau đó, Đỗ Địch An cũng hướng về phía ông ta đánh tới.

Nhận thấy sát ý cực mạnh trên người Đỗ Địch An, cơn giận của Miff như bị nước lạnh dội xuống, lập tức tỉnh táo, từng tham gia qua hơn năm trận săn bắn của hoang khu, là tiền bối Khai Hoang Giả, kinh nghiệm chiến đấu mang đến cho lão dự cảm, Đỗ Địch An trước mặt cực kì nguy hiểm, tuyệt đối không thể địch, ông ta lập tức dừng lại, kích phát ma thân, quay người chạy.