Chương 892 Tàn Sát
Cảnh này nhìn qua có chút buồn cười, khiến cho những người thủ vệ nhìn thấy há to mồm ngẩn ra.
Vù!
Ma dực của Đỗ Địch An khẽ động, đao trên lưng cũng bày ra tư thế quái dị, nếu có đại sư khí hệ ở đây sẽ có thể phát hiện rằng mỗi cái đao trên người Đỗ Địch An đều có dòng chảy kì dị, có thể cản được lực lớn của không khí, thậm chí có thể mượn sức gió để gia tốc, đây cũng là nguyên nhân vì sao lưỡi dao sắc bén có thể công kích những Khai Hoang Giả với tốc độ như vậy.
Đỗ Địch An giống như con thú mang theo máy gia tốc trên người, trong chớp mắt đã đuổi đến trướcmặt Miff, hắn nhanh chóng vươn tay ra.
Miff cảm nhận vai mình có sát ý cực mạnh, kinh sợ xoay người, dưới nách mọc ra hai cánh tayma hoá vội vàng chộp tới, cánh tay này do ma hoá tạo thành, khi giải trừ ma thân sẽ biến mất, cho dù bị thương thì sau khi kích phát ma thân lần nữa sẽ lại khôi phục như lúc ban đầu, bởi vậy trong thời gian ngắn, phản ứng đầu tiên của ông ta là dùng cánh tay này cản lại công kích của Đỗ Địch An.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ba tiếng cắt vang lên, tựa như mảnh vải bị dao sắc cắt qua, hai cánh tay ma hoá bị dao của Đỗ Địch An cắt đứt gọn gàng, đâm vào ngực ông ta.
Cánh tay Đỗ Địch An khẽ chuyển, máu tươi phunra, vùng ngực của Miff bị chém nát, ánh mắt lão không còn giận dữ mà chỉ còn kinh hoàng, thân thể nhanh chóng ngã xuống đất, lăn lộn mấy vòng ngã xuống.
Giết xong ông ta, Đỗ Địch An không hề dừng lại, ánh mắt sớm đã khoá chặt mục tiêu thứ hai, thân hình khẽ chuyển động, đổi hướng xông về người thứ hai.
Trong nháy mắt, hắn đến trước mặt người kia, phản ứng của người này giống với Miff, từ kinh nộ đến kinh hoàng, đợi đến khi nghĩ được phải chạy trốn đã không kịp nữa, bị Đỗ Địch An truy sát chém chết.
Những Khai Hoang Giả này thiện về tốc độ, nhưng ở trước Đỗ Địch An dường như không có đường thoát, sự khủng bố của truyền kỳ ma ngân chính là đây, kể cả tốc độ và cảm giác đều gia tăng, cũng không thua kém ma ngân hi hữu chuyên về chút nào. Điểm này từ phạm vi đồng tử thấu thị cùng với tốc độ tiếp cận với Khai Hoang Giả có thể nhìn ra được.
Sau khi Đỗ Địch An liên tục giết hai người, những người khác đến sau dường nhưng cảm nhận được biến hoá của nơi này, lập tức không hẹn mà cùng sát gần với nhau.
Đỗ Địch An nhắm chuẩn mục tiêu, nửa đường chặn giết.
Lại giết thêm hai người nữa, những Khai Hoang Giả cuối cùng còn lại cũng hợp lại với nhau, nhưng nhân số chỉ có năm người, tính ra người bị Đỗ Địch An giết đã lên đến chín người.
Đỗ Địch An liếm môi, nhìn về phía năm Khai Hoang Giả đang xông lên, có hai người nhiệt lượng phản ứng đết đến ngoại hoang đỉnh cao, nhưng Đỗ Địch An không hề có chút sợ hãi, trái lại còn cảm thấy hưng phấn, mùi máu lưu lại trên người nồng nặc khiến hắn có một loại xúc động điên cuồng.
- Miff!
- Cres!
Năm người nhìn thấy hai thi thể ngã xuống bên quảng trường, vừa khiếp sợ vừa bi thống phẫn nộ, trong đó có một người trung niên ngoại hoang nhìn Đỗ Địch An, lông mày nhăn lại, thấp giọng nói:
- Các vị cẩn thận, tên này chắc chắn là kẻ xâm lấn, không thể tha cho hắn!
Tuy rằng hắn ta có biết đến sự tồn tại của Đỗ Địch An ở Ngoại Bích, nhưng không có hứng thú, cũng không biết quá nhiều, hơn nữa, thời đại này không có ảnh chụp, chỉ có tranh chân dung, nên hắn ta không nhận ra Đỗ Địch An.
Những người khác nghe đến ba chữ “kẻ xâm lấn”, sự phẫn nộ trong ánh mắt càng nồng đậm, trong đó có một người dẫn đầu hét lên xông đến.
Đỗ Địch An cũng lao nhanh về phía năm người, có thể trước khi đấu với Long Mẫu giải quyết những Khai Hoang Giả này, đối với hắn rất có lợi.
- Lên!!
Những người khác cũng hét lên, kích phát ma thân, xông về phía Đỗ Địch An.
Tốc độ của Đỗ Địch An không giảm, dao sắc toàn thân giương ra, giống như hình cầu kì dị tràn ngập dao, chỉ riêng vẻ bề ngoài đã khiến da đầu người khác tê dại, có hai trong số năm Khai Hoang Giả giả kia thuộc Khai Hoang Giả ám sát có lực phòng ngự kém, giỏi lẩn trốn và dùng độc, lúc này nhìn thấy hình thái ma thân dữ tợn của Đỗ Địch An, cảm thấy răng một trận đau đớn, lập tức trốn sang bên cạnh không dám đối diện.
Đỗ Địch An vừa xông ra vừa để ý biểu cảm của năm người, rất nhanh khoá mục tiêu trên hai người trốn kia, coi thành đối tượng bị giết đầu tiên. Hắn biết, thường phương diện nào đó thiếu khuyết thì phương diện còn lại sẽ mạnh, giống như ma thân Cát Liệt Giả của hắn, thiện hướng công kích, phòng ngự lại yếu, nhưng phòng ngự của hắn yếu cũng chỉ là so với những truyền kì ma ngân khác mà thôi. Tính theo lực phòng ngự bình thường thì cũng chỉ thua kém ma thân của Long Cương Giả một chút.
Vù!
Đỗ Địch An lao đến một người đang lẩn trốn.
Người này nhìn thấy tốc độ công kích của Đỗ Địch An cho rằng sẽ đụng phải ba người ở chính diện, không ngờ rằng hắn đột nhiên quẹo hướng sang giết mình, tim hắn lạnh đi, biết không ổn, xoay người liền chạy, muốn kéo dãn khoảng cách với Đỗ Địch An.
Trong lòng hắn kêu khổ, nghĩ không ra tại sao Đỗ Địch An lại bỏ gần tìm xa để công kích hắn, hơn nữa còn có thể bị lâm vào cảnh bị công kích hai mặt, mất nhiều hơn được, thậm chí hắn hoài nghi có phải bản thân trong lúc vô ý nào đó đắc tội Đỗ Địch An, nhưng trong ấn tượng của hắn thậm chí còn không biết người này.
- Đi chết đi!
Một kỵ sĩ cầm trường thương trong tay gầm thét lên từ phía sau lưng Đỗ Địch An đâm tới, cây thương tiêu chuẩn bốn thước nằm trong bàn tay đã ma hoá, dù không có ngựa chiến kèm theo, nhưng ở trong tay hắn ta vẫn có thể điều khiển cực kì linh hoạt, dù sao ma thân của hắn cũng gần bốn thước, vừa gầy vừa dài, hai cánh tay cực kì mỏng, thân thể giống như cao su cực kì mềm mại, phủ lên lưng một tấm màng mỏng như cánh ve.
Ma thân của hắn không khác nhau mấy so với hình người, chỉ có màu da trắng xám giống như da của người chết, nhưng cái này không đại biểu ma thân của hắn không phát huy hoàn toàn, hoàn toàn là tương phản, người hắn ban đầu không đến hai thước, lúc này lại cao gần bốn thước, kể cả cấu tạo cơ thể cũng vẫn y nguyên như con người nhưng lại đã ma hoá hoàn toàn, đây là hình thái ma ngân của Thực Thi Giả.
Trên lưng Đỗ Địch An như mọc mắt, đao sắc đột nhiên bắn ra, quét qua trường thương, keng keng hai tiếng, trường thương bị chém đứt.
Người kia ngẩn ra, sắc mặt hoảng sợ,không ngờ lưỡi dao này lại khủng bố như vậy, đơn giản chém sắt như chém bùn, nếu tiến gần thêm một chút có lẽ cả người hắn cũng bị chặt thành vài đoạn, cận chiến thế này thì đánh thế nào đây?
Hai người còn lại nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, tốc độ truy kích không khỏi giảm đi, không biết phải đánh thế nào.
Đỗ Địch An mạnh mẽ tăng tốc, vượt qua ba người, nhanh chóng đuổi đến người bỏ trốn kia.
- Không!!!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi im bặt, Đỗ Địch An tới gần cách ông ta ba thước, lưỡi dao sắc bén cử động, biến thành mấy tàn ảnh, một giây sau, cơ thể Đỗ Địch An xẹt qua, để lại một thi thể bị cắt đôi.
Đỗ Địch An nhanh chóng xoay người, đuổi giết người còn lại.
- Nhanh, nhanh ngăn hắn lại.
Người phụ nữ mặt tròn nhìn như gần ba mươi tuổi, bà ta nhìn thấy Đỗ Địch An giết người trong khoảnh khắc, sợ đến mức hồn cũng bị bay mất, vội vàng gào lên.