← Quay lại trang sách

Chương 893 Mudre

Dừng tay!!!

Ngay khi Đỗ Địch An đang muốn đuổi theo bà ta, đột nhiên một tiếng gầm vang lên, mắt Đỗ ĐịchAn phát ra ánh sáng lạnh, người nói là tộc trưởng đương nhiệm của long tộc, lúc này ông ta bay từ bậc thang xuống.

Đỗ Địch An lạnh giọng hừ một tiếng, tăng tốc, bay đến sau lưng người thiếu phụ mặt tròn, dao quanh thân nhanh chóng đâm tới.

Thiếu phụ mặt tròn kinh hai, hai mắt lộ ra sự tuyệt vọng, nàng ta cắn rắn, bụng bỗng nhiên hóp vào, khoảnh khắc Đỗ Địch An đến gần, mạnh mẽ phun ra một bãi chất nhầy màu xanh biếc.

Vù! Vù!

Dao trên người Đỗ Địch An đã đâm thủng cơ thể nàng ta, giống như đâm vào bọt biển, không hề có trở nại, nhưng cùng lúc đó, chất nhầy xanh biếc mà thiếu phụ phun ra cũng dính lên dao của hắn, Đỗ Địch An lập tức cảm thấy một trận ăn mòn truyền từ lưỡi dao sắc đến tứ chi, mặt hắn khẽ biến, lập tức giải trừ ma thân, chất lỏng ăn mòn ngưng kết thành đao chiến, mà chất lỏng màu xanh kia thì xuất hiện trên thân đao chiến.

Khi ma thân giải trừ, Thú Ma Khí khôi phục thành binh khí, cũng đứt đoạn cảm ứng với thân thể.

Hắn nhìn chất lỏng ăn mòn màu xanh biếc trên đao chiến, ngửi thấy mùi tanh tưởi trên người thiếu phụ mặt tròn rơi xuống quần áo, cuốn thành một đống chất nhầy, tận lực không cho bất kì thứ gì động đến thân thể.

Tuy rằng thiếu phụ này chỉ là một Khai Hoang Giả bình thường, nhưng là Khai Hoang Giả thiện hướng dùng độc, lực chiến đấu không thể tính như bình thường, dù chỉ là độc của Giới Hạn Giả chế ra, nếu rót vào trong máu Khai Hoang Giả cũng có thể dễ dàng giết chết!

Trong lòng hắn cảm thấy may mắn, may mà dùng ma thân cản lại chất ăn mòn màu xanh này, nếu để nó rơi vào cơ thể thì lúc này dù không chết lực chiến đậu cũng sẽ giảm xuống cực mạnh.

- Ngươi!

Mudre nhìn thấy thi thể của thiếu phụ rơi xuống đất, hốc mắt trừng lên như sắp rách, hắn nắmchặt tay, nghiến răng nói:

- Long tộc chúng ta với ngươi không thù khôngoán, dù trước đây có bắt ngươi, cũng vì Helisha đưa cho ngươi bí kĩ, trái với quy củ, tính ra chúng ta còn có ân với ngươi, không giết ngươi, còn cho ngươi tài nguyên để ngươi tăng thực lực, thế mà ngươi lấy oán báo ân, ngươi có còn là người không?

Đỗ Địch An nhìn hắn, dư quang quét qua bangười còn lại, hắn cười nhạt, có vài phần đùa cợt, nói:

- Nếu nói thế, tộc trưởng đại nhân chắc biết chuyện của ta rồi, không ngờ ngươi còn nhớ tiểunhân vật bé nhỏ lúc đầu, nếu ngươi đã nhớ ra rồithì ta cũng muốn hỏi ngươi, Helisha và Hathaway đều là con gái ngươi, bọn họ có tính cách thế nào, lẽ nào ngươi không biết sao?

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt Mudre trầm xuống.

- Chuyện trộm bí kí, Helisha có thể làm ra được sao, tính cách của nàng rất tốt, ngươi không phải không biết.

Giọng Đỗ Địch An lạnh lẽo, nói:

- Ngươi cũng biết Hathaway bao nhiêu năm đều ghen tị với tỷ tỷ của mình, chuyện này rõ ràng là hãm hại. Đáng cười là trong lòng các ngươi đều biết lại bảo thủ không chịu thay đổi, xử phạt Helisha, nàng ấy là thức tỉnh thiên bẩm, từ nhỏ đã bị coi là quái nữ mà bồi dưỡng, vì gia tộc trả giá bao nhiêu rồi? Toàn bộ sinh mệnh của nàng ấy cho tới giờ, có ngày nào không phải vì bảo vệ gia tộc các ngươi mà chiến đấu không? Còn các ngươi lại đối xử với nàng ấy như thế nào?

Sắc mặt Mudre khẽ biến, trầm giọng nói:

- Đây là sứ mệnh của nó, nếu em gái nó có thiên phú như thế cũng sẽ có sứ mệnh như vậy, đây là truyền thống của long tộc chúng ta, những thú ma gia tộc khác cũng vậy, điều này không đến lượt ngươi bàn cãi, con gái ta, lẽ nào ta không đau lòng sao?

- Nếu ngươi thật sự đau lòng thì nên vì con gái của mình bỏ đi cái truyền thống này!

Mắt Đỗ Địch An lạnh lẽo, nói:

- Đường đường là tộc trưởng lại không thể bảo vệ con gái mình, ngươi còn có tư cách gì làm tộc trưởng? Có tư cách gì làm phụ thân của nàng ấy? Đến cả việc nàng ấy ở hoang khu xảy ra chuyện, ta cũng không thấy long tộc các ngươi có chút xíu đau thương nào, có ai vì nàng ấy mà buồn khổ không? Có ai đi hoang khu tìm lại thi thể của nàngấy không?

- Không có!!!!

Mắt Đỗ Địch An như đao, nhìn ông ta gằn từng chữ:

- Nàng ấy như là một công cụ, lúc hỏng rồi thì ngay lập tức mất đi toàn bộ giá trị, bị các ngươi vứt bỏ, đây là truyền thống của thú ma gia tộc các ngươi à? Các ngươi đúng thật trường thịnh bất suy, nhưng nếu phải như vậy mới có thể duy trì được cái trường thịnh bất suy này, thì trường thịnh bất suy có tác dụng gì?

(Trường thịnh bất suy: kéo dài sự thịnh vượng không suy yếu)

Mudre phẫn nộ đáp:

- Ngươi thì biết gì, ngươi cho rằng chuyện này đơn giản như người nghĩ sao? Ngươi biết một gia tộc có bao nhiêu thành viên không, ngươi tưởng rằng ngươi muốn làm gì cũng được à? Hoang khu rất nguy hiểm, nó đã chết rồi, còn phái người đi tìm, nếu xảy ra bất trắc, tổn thất càng lớn! Chúng ta mất đi nó đã là cái giá rất lớn rồi, vì thế lại mất đi nhiều hơn thì sẽ mang lại càng nhiều ảnh hưởng tồi tệ hơn!

Nghe thấy lời ông ta nói, Đỗ Địch An khẽ giật mình, dường như không tin vào tai mình, lời nói ích kỷ máu lạnh như vậy, thế mà có thể từ miệng của một người cha nói ra, hắn cảm thấy một trận đau lòng cùng xót xa, đau long vì Helisha từ nhỏ đến lớn luôn che chở cho một đám người như thế này, xót xa là vì cái người được che chở kia lại mở miệng phẫn nộ kể lể với hắn như vậy!

Làm sai không đáng sợ, đáng sợ là khi biết rõ điều đó nhưng lại cho rằng đó không phải là sai!

Mà cái suy nghĩ này mới là thứ khó thay đổi nhất, dù cho có bị hắn giết chết!

Đỗ Địch An hơi im lặng, qua một lúc, mới chậm rãi nói:

- Ngươi không thể chịu được, là mất đi phần lực chiến đấu kia, nhưng các ngươi lại không thấy được, đằng sau sức mạnh ấy là tình yêu và lòng trung thành, đó mới là sự trân quý nhất trên thế gian này, không phải sao?

Mudre lạnh giọng:

- Ta đương nhiên biết, không cần ngươi phải nói.

- Ta đã có thể lĩnh hội được tư tưởng của một thượng vị giả.

Đỗ Địch An nói một mình:

- Thân là tộc trưởng, hoàn cảnh vị trí khác xa với người bình thường, phản ứng lựa chọn đầu tiên là xét về mặt lợi ích, từ góc độ thói quen và lợi ích mà suy nghĩ, chỉ là, nghĩ nhiều rồi, cùng thành người sống vì lợi ích, khi một người nhìn cái gì đó lâu quá sẽ từ từ mà xem nhẹ những thứ khác, ngươi có đủ tư cách để làm tộc trưởng, nhưng tuyệt không phải một tộc trưởng xuất chúng, bởi vì hiểu được lòng người mới là quan trọng nhất, vô số đế vương suy tàn, thua chính là ở điểm này.

Sắc mặt Mudre âm trầm nói:

- Rốt cục ngươi đến đây để làm gì, báo thù cho nó sao? Ngươi cảm thấy Hathaway hại chết nó à?

- Ngươi có thể hỏi ra câu này, chứng tỏ ngươi trong lòng cũng biết, xem ra ngươi cũng là một kẻ đáng chết!

Đỗ Địch An nhẹ nâng mắt, hờ hững nhìn ông ta:

- Vốn xem phần ngươi là cha của nàng sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng lòng ngươi đã biết rõ như thế, lại để cho nàng ấy bị hại một cách không minh bạch như vậy, tuyệt không giúp cho nàng ấy lấy lại công bằng, ngươi không xứng để làm cha!

Mudre giận dữ nói:

- Hai đứa đều là con gái ta, ta đương nhiên có suy đoán, nhưng chuyện này không rõ ràng, chẳng lẽ ngươi thấy tận mắt là Hathaway hãm hại chị nó sao? Dù đã mất đi một đứa con gái rồi ngươi vẫn muốn ta mất thêm một đứa nữa à?

- Ta không trông cậy vào ông có thể giết nàng ta, nhưng ít nhất cũng nên nghiêm trị một chút.

Dư quang trong mắt Đỗ Địch An nhìn thấy động tĩnh ba người đằng sau chầm chậm đến gần, ánh mắt khẽ động một chút, không cùng ông ta dong dài chuyện Helisha nữa, dù sao trong lòng cũng đã xác định, muốn người nhận sai thì dễ, nhưng để người khác nhận thức được mình sai thì quákhó, hắn hỏi:

- Các ngươi đều tụ tập ở đây có phải Long Mẫu xảy ra chuyện gì rồi không?