← Quay lại trang sách

Chương 895 Không Ai Cản Nổi

Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, lưỡi dao trên toàn thân phóng ra bên ngoài, hai chân vắt chéo lại với nhau rồi quay tròn với cường độ cực nhanh như con quay, những lưỡi dao vung vẩy lập tức tạo nên một hình cầu sắc bén không một kẽ hở.

Mudre và hai tên đang giáp công cùng hắn ở sau lưng Đỗ Địch An biến sắc, không thể không dừng tay lại.

Ngay khi mà bọn hắn lui lại thì lưỡi dao hình cầu kia cũng đồng thời ngừng lại, Đỗ Địch An đột nhiên quay người nhào về phía lão bà ngoại hoang giả ở bên, lưỡi dao ở trước ngực và cạnh sườn chém thẳng về phía đầu lão bà đó.

Mặt mũi lão bà kia tràn đầy kinh hãi, vội vàng vung trường kiếm lên để đỡ, nhưng “tranh tranh” hai tiếng, trường kiếm bị chém đứt làm ba đoạn, mà tốc độ của Đỗ Địch An lại còn nhanh hơn lão bà đó, mặc dù cùng là ngoại hoang giả đỉnh phong nhưng ma ngân của hắn được thần hóa lên, giúp cho thể chất được tăng phúc, đã tiếp cận với cường giả nội hoang, lại thêm đây là một người đột nhiên chủ động tấn công, một kẻ ngạc nhiên bị động phòng ngự, dĩ nhiên dễ dàng bị Đỗ Địch An áp sát rồi.

- Không!

Lão bà hoảng sợ, kêu lớn, lúc ma khí của bà ta trực tiếp bị Đỗ Địch An chặt đứt thì bà liền biết sự khủng khiếp của những lưỡi dao kia đến cỡ nào, trong cận chiến thì bà không hề có chút phần thắng nào.

Mudre gầm lên giận dữ, vội vàng lao tới nhưng đã không kịp.

- Phốc!

m thanh từ những lưỡi dao của Đỗ Địch An đâm xuyên lồng ngực lão bà kia vang lên, hai tay của hắn hóa thành hai thanh liêm đao, chém thẳng từ mũi lão bà xuống, gọt đầu của bà ta thành một hình vuông vức, có thể thấy não bộ bên trong vẫn còn nguyên.

Đỗ Địch An rút lưỡi dao lại, quay người về phía Mudre.

Ánh mắt của Mudre đầy giận dữ, long trảo ma hóa đâm trường thương ra với tốc độ nhanh như chớp, xuyên qua hết thảy lưỡi dao trước ngực Đỗ Địch An mà đâm xuyên vào ngực hắn, xoẹt một cái, Đỗ Địch An cảm giác đau đớn dưới ngực, tựa như có gì đó mới vỡ nát.

Hắn phẫn nộ, gầm nhẹ một tiếng, chém ngược lại.

Keng!

Thanh trường thương trong tay Mudre đứt đoạn, đồng thời những lưỡi dao trước ngực cũng lập tức chém về phía Mudre

Mudre không dám đối cứng, đành phải lui lại, nhưng vẫn bị một lưỡi dao chém phải, lân phiến ma hóa trên lồng ngực lập tức xuất hiện một vệt chém, máu tươi chảy ra.

Phốc!

Ngay khi Đỗ Địch An đánh lùi Mudrethì phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh phun nước, hắn liếc mắt lại thì thấy tên khai hoang giả trẻ tuổi tuấn tú còn lại đang phồng mồm lên như con cóc lớn, rồi phun ra một luồng khí màu máu, nói là luồng khí nhưng qua thị giác của hắn thì phát hiện trong đó ẩn chứa vô số nguồn phản ứng nhiệt li ti, tựa hồ là vô số sinh mệnh bé nhỏ.

Đỗ Địch An không dám coi thường, nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị luồng khí màu máu ấy dính vào người, dù sao thì phạm vi của nó cũng quá lớn đi.

Sắc mặt hắn khó coi, thủ đoạn như này rất có thể là công kích bằng độc tố, hắn không tiếp tục để ý đến Mudre, lập tức phát động ma dực, phóng thẳng về phía khai hoang giả trẻ tuối đó.

- Đứng lại cho ta!

Mudre phẫn nộ gào thét phía sau, từ trong yết hầu nổi lên những đường mạch như là bị lửa đốt vậy, sau một khắc thì bụng của hắn cũng hóp chặt lại, giống như là đang hít lấy một luồng khí thật sâu, rồi thổi thẳng về phía Đỗ Địch An.

Long tức!

Một luồng hỏa diễm nóng bỏng phun ra từ miệng hắn bắn về phía Đỗ Địch An, không khí chung quanh bị đốt nóng lên trong nháy mắt.

Đỗ Địch An vẫn luôn chú ý tới động tác của Mudre, từ tư thế vừa rồi hắn đã đoán được đối phương muốn thi triển long tức nên đã sớm kéo dài khoảng cách, nhưng mà phạm vi của long tức còn dài hơn hắn dự tính, tốc độ phun ra lại càng nhanh đến mức dọa người, chỉ vừa phun ra thôi mà cơ hồ đã vọt tới sau lưng hắn, hắn vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng ma dực sau lưng vẫn bị dính vào, lập tức cảm giác bị thiếu đốt nóng cháy kịch liệt truyền đến từ ma dực.

Hỏa diễm đốt cháy ma dực không có bị dập tắt đi, mà giống như giòi trong xương, không ngừng bám vào ma dực, điên cuồng đốt cháy nó.

Cái cảm giác đau nhức kịch liệt này khiến hắn như muốn phát điên, nhưng hắn không có dập, xua tan hỏa diễm phía trên mà dùng ma dực đang bị đốt cháy với vòng lửa xung quanh như một vị ma thần, bay hết tốc lực về phía khai hoang giả tuấn tú kia.

Tên khai hoang giả trẻ tuổi đó hoảng sợ khi thấy dáng vẻ đầy dữ tợn của Đỗ Địch An đánh tới, kinh hãi lui lại nhưng tốc độ của hắn sao bì được với Đỗ Địch An, chạy còn chưa được tới hai mươi mét liền bị Đỗ Địch An đuổi kịp.

Đỗ Địch An vung những lưỡi dao trước ngực ra, ôm khai hoang giả tuấn tú kia vào ngực một cách “nhẹ nhàng và tình cảm”.

Máu tươi bắn tung tóe ra từ ngực hắn, thân thể tên khai hoang giả trẻ tuổi kia đã bị cắt thành bảy, tám khối.

Đỗ Địch An gào lên một tiếng, xoay người nhìn về phía Mudre ở phía sau, những khai hoang giả còn lại ở đây cũng chỉ còn hắn và Mudre mà thôi.

- Ngươi.....!

Mudre nhìn vào những mảnh vụn thi thể dưới chân Đỗ Địch An, tức giận đến đỏ hết cả mặt mày, nói còn không nên lời, những khai hoang giả tới đây cơ hồ là những cao thủ còn lại trong gia tộc bọn hắn, nhưng giờ đây tất cả đều đã bị Đỗ Địch An giết chết hết, cho dù hắn có thể giết Đỗ Địch An lúc này thì Long tộc bọn hắn cũng không thể cường thế như trước đây nữa, huống chi lý trí nói cho hắn biết là nếu tiếp tục chiến đấu thì đấy chính là số phận của bản thân.

- Ta không muốn giết chết ngươi trước mặt nàng, ngươi đừng ép ta!

Từ trên người Đỗ Địch An tỏa ra sát khí ngập trời, tựa hồ lệ khí bị chôn giấu thường này trong lồng ngực đều được bạo phát ra lúc này, nhưng lý trí hắn vẫn còn, nhìn chằm chằm vào Mudre nói.

- Nếu như ngươi đầu hàng, ta sẽ bỏ qua cho toàn tộc các ngươi, còn nếu ngươi ngoan cố chống lại thì ta sẽ tàn sát tất cả tộc nhân của ngươi, không bỏ qua một ai!

Mudrebiến sắc, ánh mắt lạnh lại.

- Ngươi dám....! Ta dù là đồng quy vu tận cũng phải chém giết tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi!

Sát khí trong mắt Đỗ Địch An đã không thể kiềm chế nữa rồi.

- Ngươi đã không biết sống chết vậy thì cũng đừng trách ta không lưu tình!

Vừa dứt lời, hắn liền quay đầu, phóng thẳng lên đỉnh núi theo hướng bậc thang.

Mudre thấy phóng thẳng lên như vậy, mặt biến sắc, lập tức đuổi theo.

Trên bậc thanh dưới núi có rất nhiều thủ vệ Long tộc đang chạy tới, tất cả đều là người có cấp bậc giới hạn giả, dù trong mắt có thể thấy sự sợ hãi khi trông thấy thanh ảnh ma hóa kinh khủng của Đỗ Địch An vọt tới, nhưng đều là giơ binh khí lên, lao tới.

Đỗ Địch An còn không thèm để ý tới bọn chúng, trong mắt chỉ có đỉnh núi mà thôi, theo từng bậc thang leo lên, khi tới gần những thủ vệ kia thì các lưỡi dao trên người chém nhẹ một cái, đám thủ vệ lao tới lập tức ngã xuống vô số, thân thể bị chém đến không còn nguyên vẹn, nội tạng và tay chân vương vãi khắp nơi, máu tươi chảy thành dòng, nhuộm đỏ toàn bộ bậc thang, như là khung cảnh dưới địa ngục.

Đỗ Địch An không ngừng phóng thẳng lên.

Nếu tiện đường mà gặp mấy thủ vệ lao tới thì hắn liền vung lưỡi dao ra, chém giết tất cả những ai muốn lại gần mình.

Ưu thế của ma ngân Cát Liệt chỉ có tại quần chiến mới được thể hiện hoàn mỹ, ma thân được tạo thành từ lưỡi dao có khắp toàn thân như này tạo thành tổn thương gấp bội trong hỗn loạn, khi mà có thể tấn công mọi hướng.

Đỗ Địch An nhìn về phía đỉnh núi, không có phát hiện nguồn nhiệt cấp bậc khai hoang giả, nhưng rất nhanh thì hắn liền nhìn thấy có không ít bóng người đang tụ tập trong đại điện phía trên, tựa hồ là đang họp.

Bành một tiếng, hắn đạp văng cánh cửa lớn của đại điện.

Trong đó đang có hơn mười vị cao tầng Long tộc đang ngồi, nhiệt lương cơ thể bình thường, tựa hồ là cao tầng chức văn, phụ trách việc kinh doanh trong tộc.

Trong thấy cánh cửa bỗng nhiên bị đá văng, đám người bên trong bị dọa đến đều đứng lên cả, bọn hắn đã sớm nhận được tin là dưới núi có người xâm nhập, không ít người trong đây lo lắng là người xâm nhập sẽ tới đánh lén Long tộc bọn hắn, nên một mực chờ đợi ở đây trong lo lắng bất an, mà tiếng đạp cửa của Đỗ Địch An to như tiếng sấm đánh khiến bọn hắn bị dọa đến hồn phách thất lạc, dù sao bọn hắn cũng không có năng lực cảm nhận thân nhiệt như khai hoang giả.

- Đây là......

Ánh mắt của Đỗ Địch An nhìn qua đám cao tầng Long tộc đang sợ hãi kia rồi rơi vào trong cung điện phía sau, hắn có chút ngây người, ở nơi đó có một quan tài màu vàng được dựng thẳng đứng, cao chừng năm mét, con ngươi thấu thị của hắn cũng bị cản lại, không thể nhìn vào trong, nhưng qua quan trắc nhiệt độ thì hắn phát hiện nhiệt độ chung quanh cực thấp, hai thủ vệ đứng bên cạnh đó tuy cũng mặc khôi giáp như những thủ vệ giới hạn bên ngoài, nhưng nguồn nhiệt trên người lại chỉ có cấp bậc thú liệp giả, tựa hồ còn bị lạnh đến run lẩy bẩy.

Cỗ hàn khí quen thuộc này khiến hắn có chút khó tin, chẳng lẽ là Long mẫu đang ở trong quan tài này?