← Quay lại trang sách

Chương 896 Sông Máu

Vụt!

m thanh như muốn xé rách không khí bỗng lao tới từ phía sau.

Đỗ Địch An vội vàng quay người lại, lưỡi dao trước ngực đâm xuống mặt đất, giúp cho hắn thoát được đòn tấn công từ phía sau.

- Tộc trưởng!

- Tộc trưởng đến rồi!

Đám người trong điện thấy Mudre đánh lui Đỗ Địch An ra bên cạnh cửa bèn thở nhẹ một hơi, lập tức ra lệnh cho thủ vệ bảo hộ long quan.

Mudre nhìn Đỗ Địch An đang né tránh cạnh cửa, sắc mặt âm trầm, nói.

- Ngươi làm sao đạt được ma ngân Cát Liệt này? Là nàng đưa cho ngươi?

Đỗ Địch An đứng lên từ dưới đất, nhìn thẳng vào hắn.

- Có phải Long mẫu đã chết đúng không?

Mắt Mudre hơi chút giật giật, lạnh lùng đáp lại.

- Nếu như lão nhân gia ngài thật sự mất đi, vậy sẽ là bi ai của toàn bộ cự bích Sylvia chúng ta, ngoại từ ngài thì còn ai có thể ngăn cản đám xâm nhập kia nữa? Cũng chỉ có dạng tiểu nhân ngu xuẩn bỉ ổi như ngươi mới mong ngóng chuyện như vậy xảy ra.

- Thật sao?

Đỗ Địch An không thèm để ý đến việc bị hắn trào phúng, nói.

- Long mẫu đang ở trong quan tài kia, ta có thể cảm nhận được, nếu ngươi không nói thì để ta tự mình mở ra nhìn xem!

- Ngươi dám!

Lông mày Mudre dựng ngược, bước ra một bước, ngăn ở trước mặt Đỗ Địch An.

- Ngươi ngăn được ta ư?

Đỗ Địch An lạnh nhạt nhìn hắn.

Mudre gầm nhẹ một tiếng rồi bỗng xông về phía trước, khi mà tới gần phạm vi lưỡi dao của Đỗ Địch An có thể tấn công lại đột nhiên đổi hướng, lách sang bên cạnh Đỗ Địch An, hóp bụng vào rồi đột ngột phun ra một luồng long diễm nóng bỏng.

Đỗ Địch An đã phải chịu thua thiệt trước long tức này khi nãy, giờ phút này đã sớm đề phòng, ngay khi mà phần bụng Mudre hóp lại thì liền biết được hắn muốn thi triển long tức, lúc miệng Mudre khẽ nhếch lên thì hắn lập tức ngồi xuống, vung lưỡi dao chém vào hai chân của đối phương.

Mudre lảo đảo về sau hai bước, vẻ mặt phẫn nộ, hắn gào lên một tiếng rồi lao thẳng chính diện về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An giật mình, trong thấy vẻ điên cuồng trong mắt hắn liền cảm thấy không ổn trong lòng, vội vàng lui lại nhưng tốc độ lui lại sao nhanh bằng vọt tới được, nên nhanh chóng bị Mudre đuổi tới phạm vi ba mét, đây cũng là phạm vi mà lưỡi dao của hắn có thể kéo dài ra công kích.

Hắn vung lưỡi dao ra tấn công không chút do dự.

Viu viu viu!

Những tiếng rít lên như xé gió vang lên, tất cả lưỡi dao của Đỗ Địch An đều đâm vào trong người Mudre xuyên qua bờ vai, lồng ngực, phần bụng, cánh tay,......tất cả các vị trí.

Đỗ Địch An giật mình, không ngờ rằng Mudre lại không hề né tránh.

Ngay sau đó, con ngươi Đỗ Địch An thít chặt lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Mudre ở phía trước hơi chút há mồm, nhiệt độ cực kì nóng bỏng không ngừng tụ tập vào trong miệng hắn, cái này tuyệt đối không chỉ là hơn ngàn độ, hắn không cách nào tương tương sao cơ thể con người có thể sinh ra ngọn lửa nóng đến mức khủng bố như vậy.

Hô!

Long tức phun ra, ánh lửa hừng hực phản chiếu qua con ngươi Đỗ Địch An, hắn cảm giác như ngọn lửa đó đang cố gắng thôn phệ mình, cảm giác tử vong khiến cho lông tơ toàn thân hắn dựng thẳng lên, muốn nhờ vào lưỡi dao để trốn những đã không kịp nữa rồi.

Hô!

Ngọn lửa long tức bao phủ lấy khuôn mặt và lồng ngực Đỗ Địch An, bao phủ lấy nửa người trên của hắn.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên từ trong ngọn lửa, lưỡi dao ở nửa người trên của Đỗ Địch An bị đốt cháy đến vặn vẹo, giãy dụa kịch liệt, không ngừng đung đưa, lập tức xé rách Mudre thành từng mảnh vụn, nội tạng rơi lả tả trên đất.

Ngọn lửa khi điên cuồng thiêu đốt mặt và lồng ngực Đỗ Địch An, bám dính lấy không thể nào dập tắt, như khi dính trên ma dực lúc trước.

Đỗ Địch An ngã nhào lên trên đất, thống khổ lăn lộn, cảm giác đau đớn lần này gấp trước khi đến mấy chục lần, dây thần kinh trên ma dực vốn ít và không nhạy cảm, nên cảm giác truyền đến cũng không quá đau, nhưng phần mặt và bộ ngực lại là nơi tập trung rất nhiều dây thần kinh, cảm giác đau đớn do bị thiêu đốt cơ hồ khiến cho tinh thần hắn sụp đổ, không ngừng lăn qua lăn lại trên đất hòng muốn dập tắt lửa.

Nhưng ngọn lửa do Mudre dùng long tức phun ra là hỗn hợp giữa mỡ và dầu gan nồng độ cao mà thành, có thể liên tục đốt cháy, cho dù là phun lên một khối kim loại cũng có thể liên tục thiêu đốt đến mấy chục giây, cho đến khi mà mỡ và dầu gan trong ngọn lửa bị đốt sạch mới có thể dập tắt.

Tiếng kêu gào thảm thiết như là ác quỷ đang gầm rú không ngừng vang lên trong ngọn lửa, liên tục không dừng khiến cho đám ngươi trong điện thấy tê cả da đầu, toàn thân ớn lạnh.

Bọn hắn ngơ ngác nhìn về phía thi thể không toàn vẹn của Mudre ở phía trước Đỗ Địch An, tộc trưởng của bọn họ cứ như vậy mà chết đi sao?

Một hồi lâu sau, tựa như đã rất lâu rồi.

Tiếng kêu thảm như đã kéo dài đến cả thế kỷ cuối cùng cũng theo thời gian mà từ từ giảm xuống, theo với đó là ngọn lửa cũng suy yếu dần.

Ngọn lửa triệt để bị dập tắt.

Bên ngoài điện được bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có những tiếng hít thở sâu truyền đến.

Bên trong điện cũng hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn về phía thân ảnh bên ngoài kia, vẻ mặt khó mà tin nổi.

Từ từ, một tiếng cười trầm thấp vang lên ở bên ngoài điện, giống như là ma quỷ đang nhe răng cười, ngay sau đó, một bóng người mọc đầy những lưỡi dao kinh khủng chậm rãi bò lên, loạng chà loạng choạng bước vào trong đại điện, thân thể run rẩy giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Người xâm nhập này như vậy còn không có chết!

Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt đầy sợ hãi, trong đó có mấy người lấy lại tinh thần từ trong ngạc nhiên, lập tức cắn răng đứng ra, ngăn tại trước mặt mọi người.

- Rốt cuộc trở ngại đã biến mất rồi......

Đỗ Địch An lộ ra nụ cười quái dị trên mặt, hiện tại thì hắn có thể cơ bản xác định rằng Long mẫu chính là đang ở trong quan tài này, không có chút phản ứng sinh mệnh, mà qua cách bố trí thì cũng có thể nhìn ra đây na ná lễ truy điệu, nếu như Long mẫu đã chết đi thì cái này cũng có nghĩa là mục tiêu hắn đau khổ tình kiếm, không ngừng phấn đấu đã gần ngay trước mắt.

Hắn chậm rãi đi vào đại điện, trong mắt chỉ có quan tài phía trên cung điện.

- Dừng lại!

- Hãy chết đi.....

Những âm thanh giận dữ, kinh sợ vang lên từ phía sau.

Tuy là quan văn nhưng có mấy người lại không lui, mà ngược lại, giận dữ phóng tới Đỗ Địch An, muốn ngăn cản hắn lại.

Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp tới gần Đỗ Địch An đã bị những lưỡi dao chém chết, hoặc là bị chém ngang thắt lưng, hoặc là bị đâm xuyên ngực rồi quẳng tới hai bên, không một ai có thể lại gần Đỗ Địch An.

Những người khác kinh sợ biến sắc khi trông thấy vậy, lúc này Đỗ Địch An rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng không ngờ vẫn có lực lượng kinh khủng như vậy.

- Giết!

- Không thể để cho hắn lại gần Long mẫu!

- Tất cả lên cùng ta!

Tiếng rống giận liên tiếp vang lên, dưới sự bức bách của tuyệt cảnh thì bọn hắn đã không còn sợ hãi nữa, chỉ là những người kia vừa bước tới phạm vi công kích của hắn liền bị chém đứt cơ thể, tứ chi và máu tươi bay múa xung quanh Đỗ Địch An.

Bức tranh thê lương và đẫm máu không ngừng được tô vẽ, cũng không biết đã bao lâu trôi qua, Đỗ Địch An rốt cuộc đi tới trên bậc thang, đứng ở trước quan tài.

Mà, ở sau lưng hắn là một con đường được nhuộm đỏ, trên đó là không biết bao nhiêu mảnh vụn cơ thể, máu chảy thành sông, ở phía xa chỉ còn lại mấy người sợ mất mật đang co rúm lại với nhau, run lẩy bẩy ở nơi hẻo lánh, còn lại thì đều đã ngã xuống trong dòng sông máu kia.