Chương 897 Anh Hùng, Lừa Gạt
Đỗ Địch An cảm thụ được luồng khí lạnh kinh người phát ra từ phía quan tài, nhờ vào luồng khí lạnh này mà cảm giác bỏng rát nơi ngực và mặt tựa hồ cũng dịu đi nhiều, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nâng lưỡi dao trước ngực lên, đặt ở bên trên quan tài, khí lạnh từ lưỡi dao truyền tới, tựa hồ như muốn đóng băng luôn cả hắn.
Đỗ Địch An hơi dồn lực rồi chém lưỡi dao xuống.
Tuy quan tài được làm từ kim loại nhưng mà dưới lưỡi dao của Đỗ Địch An thì lập tức bị cắt ra một góc, luồng khí lạnh màu trắng không ngừng tuôn ra về phía Đỗ Địch An, nhiệt độ xung quanh cũng như chợt bị hạ đến nhiệt độ đủ để đóng băng.
Sưu sưu!
Lưỡi dao chém xuống liên tiếp, cắt ra toàn bộ quan tài, khí lạnh khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, khi mà nó tán dần đi thì một thân ảnh kinh khủng dữ tợn như quái thú từ từ xuất hiện, đó chính là Long mẫu.
Long mẫu vẫn duy trì lấy trạng thái ma hóa khi chiến đấu với người xâm nhập, nhưng toàn thân được bao phủ trong một tầng băng sương, nghiễm nhiên hóa thành một bức tượng băng, không có một chút phản ứng sinh mệnh nào cả.
Đỗ Địch An ngẩn ngơ, hắn có thể chắc chắn rằng đây chính là Long mẫu chứ không phải một pho tượng được tạc ra, thần vận giữa lông mày kia, kể cả từng chân tơ kẽ tóc cũng sinh động như thật, tựa như là người sống, nhưng trên người nàng lại không có chút nhiệt lượng nào hết, mà khi Đỗ Địch An nhìn xuyên vào trong cơ thể nàng thì phát hiện tất cả nội tạng, huyết dịch đều đang ở trong trạng thái bị đóng băng.
Hắn run lên một chút rồi bỗng tỉnh ngộ, lưỡi dao trước ngực lập tức chém Long mẫu đã hóa thành bức tượng băng kia thành mấy khối, đầu rơi xuống đất nhưng không có vỡ vụn ra như các mảnh băng bình thường mà vẫn giữ nguyên hình thù.
Sau khi chém nát bức tượng băng Long mẫu thì tảng đá lớn trong lòng Đỗ Địch An mới rơi xuống, dù cho trước đó Long mẫu chưa có chết đi thì giờ phút này có thần dược cũng không thể sống lại rồi, điều này cũng có nghĩa là chiến lực cấp chúa tể duy nhất ở nội bích đã biến mất, còn lại chỉ là cao thủ cấp nội hoang giả, hắn thấy không đáng để lo.
Từ khi lên kế hoạch đến nay, làm đủ trò xấu, hi sinh vô số, kể cả Leili bên cạnh hắn cũng đã hi sinh khi thi hành nhiệm vụ, sau hết thảy tất cả thì cuối cùng cũng phải kết thúc.
- Ha ha ha.......
Đỗ Địch An cười nhẹ, tiếng cười càng lúc càng lớn, vang vọng khắp toàn bộ đại điện.
Từ khi Helisha thi hóa đến giờ, ngoại trừ hắn cười ở trước mặt nàng ra thì đã chưa từng nở nụ cười nào, nhưng lúc này đây, hắn cười, cười theo một cách điên cuồng, không có để ý chút hình tượng nào cả.
- Còn tưởng rằng ngươi chỉ trọng thương, không ngờ bởi di chứng sau khi thi triển Băng Huyết mà tự mình hóa thành bức tượng băng, di chứng như này cũng thật đáng sợ a, khó trách ngươi một mực không có bộc phát ra lúc trước, cũng không dựa vào nó để mở rộng thế lực Long tộc rồi vượt qua Nham tộc và Dực tộc, ra là một khi sử dụng sức mạnh này thì cũng là lúc ngươi phải chết.....
Đỗ Địch An nhìn những mảnh vỡ băng dưới chân, lẩm bẩm nói, khóe miệng lộ ra một tia đắng chát.
Ánh mắt đám người còn sống đang trốn ở góc xa xa trong đại điện lộ ra thần sắc vừa tức giận lại vừa sợ hãi khi thấy Đỗ Địch An phá hủy bức tượng băng do Long mẫu, nhưng cuối cùng chỉ còn lại trong đó là tuyệt vọng.
Một người ở đó đứng dậy, gầm thét đầy bi phẫn, chạy về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An còn không buồn quay đầu, khi mà người kia tiếp cận lập tức bị một lưỡi dao sau lưng hắn đâm xuyên qua cái miệng đang gào thét của hắn đến sau đầu.
Màn tàn bạo này làm cho sắc mặt mấy người còn lại trắng bệch.
Đỗ Địch An xoay người chậm rãi, từ từ bước xuống bậc thang, đi về phía mấy người sống sót kia, sau đó đứng ở trước mặt một lão đầu khá lớn tuổi, giọng nói khàn khàn, như tiếng ma sát chói tai.
- Sau khi Long mẫu trở về thì vẫn luôn ở dạng này sao?
Lão đầu bị dọa đến kinh hoàng, hai chân run rẩy, nói còn không rõ.
- Van....van cầu ngài, đừng giết ta.....
- Trả lời ta!
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào lão.
Lão đầu không ngừng run rẩy, vội vàng trả lời.
- Long mẫu bị đóng băng sâu đến tận xương tủy, vì đoạt lại thần thi và diệt sát người xâm nhập, ngài không tiếc mạng mình mà bộc phát ra lực lượng Băng Huyết, sau khi trở về thì cứ như vậy, ngay cả hậu sự cũng không kịp bàn giao lại.
Nghe được vậy, Đỗ Địch An liền biết suy đoán của mình là đúng, dáng vẻ khi Long mẫu bị đóng băng không khác gì so với lúc chiến đấu với người xâm nhập cả, có lẽ thân thể của nàng đã bị băng hóa từ lúc đáng lui tên chúa tể của đám người xâm lấn kia, không thể vãn hồi được nữa, đây cũng là vì sao mà cho đến tận lúc hoàn toàn bị đông cứng, mất đi ý thức và tính mạng mà nàng vẫn duy trì hình dáng ma hóa, bởi vì cơ thể đã bị băng hóa cho nên nàng không cách nào giải trừ ma hóa.
- Các ngươi đặt Long mẫu vào trong quan tài là chuẩn bị hạ táng đúng không? Long mẫu cứ vậy mà chết đi sao?
Đỗ Địch An hỏi.
Trên mặt lão đầu toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nói.
- Cái này....cái này.....chúng ta cũng không biết, tình huống như này mặc dù đã từng xuất hiện, nhưng ghi chép không nói rõ, chỉ nghe nói là nếu tình trạng băng phiến lây lan ra toàn thân thì sẽ bị đông cứng lại, thân thể hóa thành một khối băng và mất đi ý thức. Nếu như được đặt trong hoàn cảnh nhiệt độ cao thì có lẽ có khả năng hòa tan, lúc ấy nếu cố gắng có thể khôi phục ý thức, từ đó sống lại, nhưng đây cũng chỉ là nghe nói, ai cũng không biết có phải thật hay không.....
- Còn có khả năng khôi phục ý thức?
Đỗ Địch An không khỏi quay đầu nhìn về những khối vụn của Long mẫu dưới quan tài, may mà mình chém nát nàng ra, giờ coi như là hòa tan thân thể của nàng thì cũng không thể xảy ra chuyện gì.
- “Tính ra thì ngươi cũng được coi là đại anh hùng, nữ trung hào kiệt, chí ít thì tốt hơn những người khác nhiều.....”
Đỗ Địch An thầm nói trong lòng, nếu hắn không tồn tại thì chuyện Long mẫu dùng mạng sống để đánh lui người xâm nhập, đoạt lại thần thi chắc chắn sẽ được lưu truyền mấy trăm năm, trở thành truyền kỳ được ca tụng sau này, chỉ là hắn cần đoạt được quyền lợi Bích Chủ, nên nhất định phải xóa đi chiến tích huy hoàng động lòng người này, mà thanh danh vị anh hùng kia cũng sẽ được phủ lên hắn.
Dù sao hắn cũng cần một hình tương mà được mọi người ca tụng, kính yêu.
Huống chi người xâm nhập cũng coi như là bị hắn giết, cũng không phải là giả dối.
Chỉ là anh hùng chân chính bị che giấu đi, trở về với bụi đất, chậm rãi mai danh ẩn tích trong dòng sông thời gian.
- “Khi quyền lợi đủ lớn liền có thể một tay che trời, hóa ra “trời” này cũng không phải “bầu trời” cao cao tại thượng kia, mà là vạn dân bách tính......”
Đỗ Địch An có chút cảm ngộ trong lòng, khiến cho hắn thổn thức nhất thời, nhưng trong lòng không có nửa phần vui vẻ, mà là lại càng cảm thấy cô đơn.
Đỗ Địch An quay người, kéo lê thân thể rã rời không chịu nổi này, từng bước từng bước một, lê ra khỏi đại điện, sau đó xuống dốc núi, nơi có Helisha đang chờ sẵn.
Helisha vẫn lẳng lặng đứng trên quảng trường, được bao quanh bởi nhiều thủ vệ bình thường, nhưng không ai dám tới gần, trong có đó người nhận ra thân phận của Helisha, đang luôn miệng chất vấn.
Sưu!
Đỗ Địch An lướt qua như một cơn bão, đám người vây quanh Helisha lập tức bị xé nát thành một con đường máu, thịt vụng và máu tươi bay tứ tung, những thủ vệ còn lại thấy một con quái vật đột nhiên xuất hiện bên Helisha thì bị dọa vậy vàng lui về sau mấy bước.
Cũng không trách được, thật sự là hình dạng ma hóa của Đỗ Địch An quá mức kinh người, lại thêm khuôn mặt và lồng ngực của hắn bị đốt bỏng, riêng bề ngoài đã giống như lệ quỷ vừa trèo lên từ địa ngục, sao có người không sợ được đây.
Đỗ Địch An không có để ý đến những thủ vệ bình thường này, hắn ốm lấy eo Helisha, nhỏ giọng.
- Chúng ta trở về nào, sẽ rất thanh thôi, rồi ta sẽ có thể tìm được biện pháp trị liệu cho ngươi.....
Helisha lặng im không nói một lời, nhưng Đỗ Địch An đã thành thói quen, coi như nàng ngầm thừa nhận, sau đó ôm nàng bay đi, trực tiếp rời khỏi địa giới của Long tộc.