← Quay lại trang sách

Chương 898 Được Làm Vua Thua Làm giặc

Sau vài giờ di chuyển, Đỗ Địch An trở lại ngoại bích.

Hắn trực tiếp đi vào căn cứ thứ hai, căn cứ này ở trong một khu vực thương nghiệp phía Tây ít người, nơi đây từng có giáo đồ hắc ám làm xằng làm bậy, tàn sát mấy thôn trang liền, dẫn đến việc nơi đây hẻo lánh ít người, bây giờ được Đỗ Địch An chọn làm căn cứ thứ hai.

Ngay khi vừa trở về đến căn cứ, Đỗ Địch An liền trông thấy Kacheeck, Jinny và Noyes đang ở bên trong, ngoài ra còn có Charmanson và Poland đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.

Đỗ Địch An từ từ hạ xuống từ giữa không trung.

Cảm ứng được ba động sinh mạng của Đỗ Địch An, tháp cảm ứng được đặc trong căn cứ lập tức sáng lên rồi truyền tin đi cho Noyes ngay tức thì, khi mà Noyes nhận được tin tức cũng vừa lúc thấy Đỗ Địch An đang hạ xuống từ trên trời, hắn vội vàng ra nghênh đón.

- Thiếu gia, ngài....

Noyes vừa mở miệng tính hỏi thăm tình hình của Đỗ Địch An nhưng lập tức ngây người ra khi trông thấy khuôn mặt của hắn.

Lúc này Đỗ Địch An đã giải trừ ma thân, nhưng nhiệt độ cao của long tức thậm chí còn đốt xuyên qua được cả lớp ma thân, đốt bỏng da thịt bên trong, bởi vậy mà mặt của Đỗ Địch An lúc này cực kỳ dọa người, nửa bên mặt đều là vết bỏng, dung nhan hoàn toàn bị hủy đi, ngoài ra trước ngực cũng là những cục u do bị bỏng nổi lên, bên trong trải rộng tơ máu, có chút hồng hồng, tựa như máu tươi ngưng kết lại trong một khối thịt hư thối.

- Richeliu đã xử lý được việc ngọn núi Otto bị nổ tung chưa?

Đỗ Địch An hỏi.

Noyes giờ mới phản ứng lại, vội đáp.

- Hắn đã xử lý xong, tạm thời còn nằm trong khả năng khống chế, tin tức đã được phong tỏa, đồng thời gửi tin tức về việc bê bối của các nhân vật nổi tiếng và quý tộc cho các tòa báo để đè chuyện này xuống, nhưng đây chỉ là nhất thời, hắn muốn đợi ngài hồi phục rồi họp bàn xong nên dùng cách giải thích nào cho vụ nổ lần này vào buổi tin tức ngày mai.

- Cứ nói là do giáo đồ hắc ám tập kích, gây nên tai nạn kinh khủng, may mắn là tên tội đồ đó đã bị xử lý dưới ánh sáng công lý, rồi bảo Mắt Ưng đi bắt mấy tên nạn dân cho giả làm phần tử khủng bổ, xử quyết trước mặt mọi người là được.

Đỗ Địch An thuận miệng nói, tựa hồ sớm đã chuẩn bị xong, vừa nói vừa đi về hướng chủ điện bên cạnh.

Noyes khẽ giật mình, hắn đi theo Đỗ Địch An đã lâu, cơ hồ có thể đoán được mấy phần tâm tư của Đỗ Địch An, đổ gáo nước bẩn lên người đám giáo đồ hắc ám hiển nhiên là cách đơn giản mà hiệu quả nhất, mặc dù sẽ khó tránh khỏi việc khiến dân chúng bình thường bị hoang mang nhất định, bởi lần này chính là tổng bộ Giáo Đình bị hủy, nhưng tiếp sau đó chỉ cần tạo nên tin tức mấy vụ giáo đồ hắn ám lần lượt bị sa lưới thì tự nhiên có thể tạo lên hình tượng Quang Minh giáo đình cường đại.

- Thiếu gia, còn vết thương của ngài.....

Trong mắt Noyes có một tia lo lắng, so với chút chuyện ở ngoại bích này thì càng lo về Đỗ Địch An và động tĩnh ở nội bích hơn, những việc đó mới là mấu chốt, quyết định sự tồn vong của tất cả bọn hắn.

Đỗ Địch An ngồi xuống ghế, để Helisha cũng ngồi xuống cùng mình, thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi tại địa bàn của mình, có thể thả lỏng bản thân rồi, giờ nghe Noyes nói hắn mới đưa tay sờ lên mặt.

Gương mặt vốn tuấn tú, mềm mịn lúc này có chút mấp mô, một sổ chỗ da thịt còn mềm mịn dị thường, nhưng nhìn vào thì lại là cục thịt u nhô ra, lỗ chân lông đều bị đốt cháy.

- Không có chuyện gì, không phải ta vẫn còn sống trở về sao.

Đỗ Địch An bình tĩnh đáp lại, ngữ khí không có chút thất lạc hay phẫn nộ nào.

- Nhưng mặt của ngài.....

- Không sao, có thể khôi phục lại thì tốt, không thể thì cứ để vậy thôi, cũng chỉ là túi da ngoài mà thôi.

Đỗ Địch An rất thoáng về chuyện này.

- Chỉ cần không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu thì đều là chuyện nhỏ.

Noyes khẽ nhúc nhích bờ môi, rồi vẫn là cười khổ, không thuyết phục nữa, nếu là người bình thường thì dù là thực lực cường đại đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm thấy phẫn nộ, dù sao những chuyện như là hủy nhan này tuyệt đối là khó mà tiếp nhận được với đại đa số người. Từ việc những cao thủ có thực lực cường đại là nữ nhân không ngừng tìm kiếm dược vật trữ nhan khắp nơi là có thể hiểu, mà nhu cầu trú nhan cũng tuyệt đối không chỉ có nữ nhân cần.

- Lấy cho ta chút dược vật trị thương là được.

Đỗ Địch An nói.

Noyes vâng một tiếng rồi lập tức quay người rời đi, lúc sau quay trở lại với một hòm thuốc, bên trong chất đầy bình bình lọ lọ, được sắp xếp chỉnh tề theo từng khu, tác dụng thì muốn gì có đó, có thuốc giải độc, thuốc cầm máu hiệu quả cực kỳ tốt, thuốc mọc lại xương,......thậm chí còn có thuốc có thể cứu được người sau hai lần thở nữa chắc chắn phải chết, bất quá tác dụng cũng chỉ vẻn vẻn giúp cho người đó có thể sống thêm thời gian hai lần hít thở mà thôi.

Đỗ Địch An lấy ra mấy cái bình từ trong hòm, nuốt viên thuốc và nước thuốc xong rồi lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Noyes thấy Đỗ Địch An đang chữa thương, khôi phục bèn yên lặng dọn dẹp lại hòm thuốc, chuẩn bị rời khỏi thì Đỗ Địch An bỗng nhiên nói.

- Đúng rồi, đưa chiến xa đến đây, và bảo cả Hathaway đến gặp ta.

Noyes giật mình, đáp lại rồi thối lui.

Nửa giờ sau, một cỗ chiến xa đến bên ngoài chủ điện, phần dây thừng bên ngoài chiến xa đang buộc lấy sáu người, trong đó ngoại trừ Logon và Hiro lúc đầu còn có những khai hoang giả bình thường bị Đỗ Địch An hàng phục. Bọn hắn đã bị Đỗ Địch An dùng ghim độc đánh nát ý chí, về phần quân thần Ma Hạt và trưởng lão tu đạo viện thì vẫn ngoan cố chống lại, Đỗ Địch An cũng không có thời gian đi hàng phục bọn hắn, hiện tại vẫn còn đang nhốt trong địa lao, không có cài trên cửa chiến xa.

- Đi vào!

Noyes nói lớn tiếng.

Một người có tóc tai bù xù bị đẩy vào trong đại điện.

Đỗ Địch An chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào người đang ngồi dưới đất kia, chỉ ngắn ngủi thời gian một tháng thôi mà con người chật vật này so với Hathaway vênh váo đắc ý, kiêu căng ngạo nghễ trước đây tựa như hai người vậy.

Lúc này quần áo nàng rách rưới, khắp người đều là vết thương, trên quần áo còn có nồng nặc mùi của đàn ông, bộ ngực và đùi như ẩn như hiện, mái tóc khi xưa vốn dĩ được chải chuốt chỉnh tề, phun nước hoa cao cấp thơm phức lên giờ tán loạn buông thõng, da đầu bết lại.

Hathaway như đã thích ứng với hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu này, không chút ghét bỏ hay phẫn nộ gì, cứ ngồi như thế, đổi lại là hồi trước thì chỗ mà nàng dẫm lên còn phải sạch hơn ga giường của người khác.

Nàng nhìn về phía Đỗ Địch An, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

- Có phải rất muốn thấy cảnh ta đến trước mặt ngươi, quỳ xuống xin được tha thứ không? Đáng tiếc, trừ phi ngươi trói chặt tay chân ta lại, bóp miệng của ta, bắt ta nói lời ấy, ép ta làm tư thế như vậy, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn không thấy được cảnh đó!

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn xuống nàng, từ từ nói.

- Hôm nay ta đã tới Long tộc của ngươi.

Hathaway khẽ giật mình, lúc này nàng mới chú ý đến vết bỏng kinh khủng trên mặt và ngực của Đỗ Địch An, nàng khẽ biến sắc, với thực lực của Đỗ Địch An thì có thể khiến hắn bị bỏng cỡ này hẳn chỉ có thể là long tức của Long tộc, mà cái này cũng có nghĩa là Đỗ Địch An đã giao thủ với tộc trưởng hoặc là Long mẫu, ngoại trừ nàng ra thì trong tộc cũng chỉ có hai vị bọn họ là có ma ngấn Ma Long.

- Xem ra người may mắn trốn về được đến đây, hiện tại đã biết Long tộc bọn ta không phải nơi mà loại người như ngươi có thể bước vào?

Khóe miệng Hathaway hởi vểnh, cười lạnh.

Đỗ Địch An vẫn cứ bình thản nhìn vào nàng.

- Long mẫu chết rồi, phụ thân ngươi cũng vậy, ngoại trừ khai hoang giả đang trấn thủ ở hoang thu thì Long tộc bây giờ cơ hồ đã không còn khai hoang giả nữa, nói cách khác thì Long tộc đã bị phế rồi.

Hathaway ngơ ngẩn.

- Mang nàng xuống dưới.

Đỗ Địch An nói với Noyes bên cạnh.

Hathaway hồi phục lại từ kinh ngạc, cười lạnh.

- Nói bậy nói bạ, ngươi nói ngươi có thể đối phó với phụ thân thì ta còn tin, nhưng muốn đối phó với Long mẫu? Ha ha, chỉ bằng ngươi? Long mẫu chính là thánh nữ tiền nhiệm của Long tộc chúng ta, thiên tư xuất chúng, không thể kém hơn với tỷ tỷ của ta, từ ba mươi năm trước nàng đã là ngoại hoang cao thủ!

Đỗ Địch An làm như không nghe thấy, không đáp lại một lời.

Noyes kéo Hathaway ra ngoài.

- Nói hươu nói vượn, muốn lừa ta ư, đừng hòng!

Hathaway gào lớn lên, truyền tới bên trong chủ điện.

Đỗ Địch An vẫn vậy, cứ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, không phản ứng chút gì.

- Ngươi buông ra....buông ta ra!

Hathaway phẫn nộ, giãy dụa khỏi tay Noyes nhưng gân chân tay nàng đã bị chém đứt, xương bả vai còn bị đinh thép đâm vào, hoàn toàn không tụ được lực, ánh mắt nàng khi nhìn về phía đại điện đang càng ngày càng xa kia, càng lúc càng sợ hãi.