Chương 899 Nội Hoang
Khi quay lại đại điện, Noyes mang tới cho Đỗ Địch An thần tương hôm nay.
- Thiếu gia, về chuyện của nội bích.....
Noyes đưa thần tương tới rồi lui sang một bên, hỏi thăm cẩn thận, từng li từng tí.
Đỗ Địch An đổ thần tương vào trong ốm tiêm rồi tiêm vào cơ thể, nói không đổi sắc.
- Nguy hiểm ở nội bích đã giải quyết xong, người xâm nhập cũng đã chết trong tay chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ không có bất cứ ai cản đường chúng ta nữa.
- Nhớ kỹ, tin tức người xâm nhập bị chúng ta tiêu diệt phải phong tỏa thật là chặt chẽ, không thể để cho nội bích biết được, chỉ cần bọn hắn không biết người xâm nhập đã chết thì sẽ không dám mạo muội công kích chúng ta, đây chính là khoảng thời gian mà chúng ta an toàn nhất, hãy cứ tiếp tục làm theo những kế hoạch đã được đề ra, chờ đến lúc thể chất của ta đột phá thì khi đó chính là thời điểm chúng ta trở thành bá chủ của nội bích.
Noyes giật mình, trong mắt có chút khó tin, như lời Đỗ Địch An nói thì tựa hồ bọn hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, đây chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi!
Nhưng mà hắn phát hiện trên mặt Đỗ Địch An không có chút nào vui vẻ cả, trong lòng không khỏi thấp thỏm, bây giờ địa vị hắn khác biệt khi xưa, kiến thức cũng rộng rãi hơn, mặc dù biết rõ Đỗ Địch An sẽ không lừa gạt bản thân, nhưng với sự hiểu biết của hắn với Đỗ Địch An thì nếu như phải bắt buộc, thiếu niên này có thể dối lừa và lợi dụng hết thảy mọi người bên cạnh!
Noyes không dám suy nghĩ nhiều để tránh lộ ra trên mặt, hắn hiểu rõ khả năng quan sát của Đỗ Địch An, không dám ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu như vậy, cung kính lui ra.
Mặc dù việc tiêm thần tương vào cơ thể thông qua kim tiêm đã được Đỗ Địch An làm qua nhiều lần, nhưng lần nào làm hắn cũng luôn cảm thấy rất quái dị, với tư tưởng thời đại trước thì chỉ có bệnh nhân mới cần tiêm thuốc vào trong cơ thể, chứ hắn không có bệnh mà lại làm việc mà chỉ người bệnh mới làm, điều này khiến cho hắn cảm giác như mình đang thật sự bị bệnh, mà bệnh cũng không nhẹ.
Tục ngữ nói không sai, con người khi mà vừa vui lại vừa buồn thường sẽ có rất nhiều cảm khái, thậm chí hoài nghi nhân sinh của chính mình.
Nghĩ đến việc mình sẽ trở thành Bích Chủ của Sylvia, trở thành người đứng đầu tất cả mọi người ở chỗ này, trong lòng hắn không có chút vui sướng nào, mà loại tâm tình này cũng giúp cho hắn hiểu rõ nội tâm bản thân.
Hắn không có khát vọng trở thành người đứng đầu, có lẽ do hắn đã thấy qua quá nhiều người, ở giai cấp nào cũng có, từ những cô nhi ở khu dân nghèo bụi bặm, nhưng con người hèn mọn đến bình dân phổ thân, thương nhân phú nào và cả quý tộc bị trục xuất đến ngoại bích vẫn nghĩ rằng mình quyền cao chức trọng, thậm chí là những quý tộc chân chính ở nội bích được thần quốc phong tước vị, hay là những tộc trưởng các gia tộc, rồi cả lãnh tụ những thế lực lớn như tu đạo viện.
Thấy càng nhiều, hắn càng phát hiện sự khác biệt giữa những người này càng không có lớn như mọi người vẫn nghĩ.
Hắn cảm giác như mình có lẽ đã nhìn thấu được tất cả.
Nhìn thấu một sự kiện, thì sự kiện ấy sẽ không còn thú vị nữa.
Nhìn thấu một người, thì liền sẽ cách xa.
Nhìn thấy tất cả mọi người, vậy sẽ bi quan chán đời.
Đỗ Địch An cảm thấy mình có lẽ thuộc về kiểu người cuối cùng kia, hắn đã hơi chán ghét với thế giới này, hắn có thể dễ dàng biết rõ suy nghĩ của đối phương, thậm chí hắn còn có thể khiến người khác vui vẻ hay là khóc lóc một cách đơn giản, hắn cũng hiểu được có những người cung cung kính kính với hắn, để cho hắn được vui vẻ, nhưng sẽ lại là ngang ngược càn rỡ với người khác, khiến cho người người chán ghét.
Con người, đều sẽ có mặt tốt và mặt xấu.
Mà hắn có thể đồng thời thấy hai mặt đó của người khác, thậm chí điều này sẽ luôn luôn ở trong đầu của hắn, khiến hắn cảm thấy phiền chán, hắn thậm chí còn nghĩ rằng liệu có phải tư tưởng của bản thân quá cực đoan hay không.
Cực đoan rất dễ đi tới con đường hủy diệt.
Nhưng hắn lại cảm thấy chỉ có dùng phương thức cực đoan này mới có thể xé rách gian dối, nghiệm chứng chân lý của thế giới.
Hắn thử nêu ví dụ, và kết quả là thuyết phục chính mình thành công.
- Chờ ta tìm được biện pháp giúp ngươi khôi phục rồi chúng ta cùng tìm một nơi hoang vu không người ở, chỉ có hai chúng ta sinh hoạt bên nhau, ngươi có đồng ý không?
Đỗ Địch An nhìn qua Helisha bên người, ánh mắt ôn nhu và yêu thương, thi thoảng khi ngủ, hắn có mơ về khung cảnh hắn và nàng cùng ở trên bờ biển cát vàng ngắm mặt trời mọc, mỗi ngày có hai người bên nhau, hắn chỉ mong thời gian ấy sẽ mãi mãi dừng lại.
Về phần những người khác, hắn không muốn để ý tới chút nào, quá phức tạp, hắn cũng đã cảm thấy hơi mệt rồi.
Helisha im lặng không đáp.
Nhưng ở trong mắt Đỗ Địch An thì đó chính là ngầm đồng ý, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay của nàng, nói.
- Thời gian càng kéo dài thì ta sẽ càng cường đại, tin rằng không bao lâu nữa thì ta liền có thể chứng kiến xem rốt cuộc tòa Cự Bích này cất giấu bí mật nào!
Ngày tiếp theo, Đỗ Địch An gọi Noyes tới, tụ tập một nhóm đại đội năm mươi người, tất cả đều là những người hợp tư cách được đích thân Noyes lựa chọn.
- Lúc mà sáu người xâm nhập kia chiến đấu với nội bích thì không thấy mang theo thần thi, hẳn là bọn chúng đã giấu thần thi ở một nơi nào đó rồi, ngươi hãy dẫn người đi điều tra, trước hết bắt đầu từ phạm vi ngoại bích này đi.
Đỗ Địch An nói.
Noyes lập tức sáng mắt, tò mò hỏi.
- Thiếu gia, thần thi này có tác dụng gì vậy? Nó thật sự đáng giá để bọn hắn lặn lội xa xôi đến đây cướp đoạt vậy sao? Mà muốn tìm ra thần thi ở trong toàn bộ Cự Bích thế này chẳng khác nào mò kim đấy biển, khả năng tìm thấy rất thấp.
- Bọn hắn sẽ không giấu quá xa đâu, bởi vì đây là thứ bọn hắn phải vượt qua trăm nghìn cay đắng mới đoạt được, còn về tác dụng của thần thi thì chính ta cũng đang muốn biết. Theo tình hình trước mắt thì thần thi hẳn là còn đang ở trong Cự Bích.
Đỗ Địch An nói.
- Nhớ là để bọn hắn hành động bí mật vào, không thể bại lộ ra ngoài.
- Ta đã rõ.
Noyes không hỏi nhiều nữa, gật đầu đáp.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã nửa tháng rồi.
Cơn mưa phùn rả rích rơi đang không ngừng rơi xuống, bao phủ lấy căn cứ trong những hạt mưa nhỏ.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn về bầu trời đen kia qua khung cửa sổ, tựa hồ như có thể thấy cả những tia sấm chớp ẩn ẩn hiện hiện trong đám mây mù kia, hắn cứ ngồi nhìn như vậy một hồi lâu, cho đến khi cơn mưa dần dần tạnh lại thì hắn mới lấy lại tình thần, trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi đứng dậy, đi về phía Helisha.
- Ngươi hãy nghỉ ngơi ở đây thật tốt, ta đi vào nội bích chút, sẽ không lâu đâu, rồi ta sẽ mau chóng trở lại.
Cặp mắt đen nhánh của Helisha vẫn cứ chỉ nhìn về không khí tựa như ở đó có gì hấp dẫn nàng, không có đáp lại.
Nhưng Đỗ Địch An đã quen với việc ấy, mỉm cười quay người rời đi, khi đến cừa đại điện thì Noyes đã chờ sẵn ở đó, nói.
- Thiếu gia, chiến xa đã được chuẩn bị xong theo ý ngài, nhưng ngài thật sự muốn một mình tiến đến nội bích sao?
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhìn về phía chiến xa đã được cộ rửa sạch sẽ bởi cơn mưa phùn kia, ở bên ngoài chiến xa đang có đến mười hai người đang bị xích lại, có cả nam cả nữ, ai ai cũng tóc tai bù xù, kể cả những kẻ kiêu căng, bướng bỉnh như quân thần Ma Hạt và trưởng lão tu đạo viện cũng đang bị xích ở đó.