← Quay lại trang sách

Chương 900 Lật Đổ

Đỗ Địch An khẽ nhích chân, giống như là có một ai đó từ từ đẩy hắn lên chiến xa từ phía sau.

Đỗ Địch An đứng hiên ngang giữa chiến xa, tay cầm cát liệt chiến đao, trông vô cùng oai hùng, nói khẽ.

- Dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới nội bích!

Đám người Hilo, LouNong đang bị xích ở bên chiến xa nghe thấy vậy, khẽ nhích người, từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra những ánh mắt âm u phía sau mái tóc rối tung mù. Lấy Hilo, LouNong làm người cầm đầu đang kéo lấy chiến xa ở phía trước, những người còn lại phía bên cạnh cũng không ngừng kéo lấy, làm nên một hình quạt hướng thẳng về phía nội bích, tiếng xiềng xích va chạm rung động ầm ầm, bánh xe chiến xa từ từ di chuyển, không ngừng nhanh hơn dưới lực kéo của bọn hắn.

Chiến xa nhanh chóng xông ra khỏi căn cứ, đi thẳng về phía hoang nguyên bên ngoài, một đường tiến về nội bích. Gặp phải dòng suối nhỏ? Bọn hắn cứ trực tiếp vượt ngang qua, khiến cho bọt nước văng tứ tung, như là mười hai con quái thú đang nổi giận.

Vẻ mặt bọn hắn đờ đẫn, như là mười hai con khôi lỗi vậy, dưới sự ăn mòn của ghim độc thì ý chí của bọn hắn đã sớm không còn, chỉ biết nghe theo những mệnh lệnh, đãi ngộ không có chút tôn nghiêm này.

Gặp phải núi cao? Vượt qua ngọn núi!

Gặp phải rừng rậm? Nghiền nát khu rừng!

Đỗ Địch An chống chiến đao xuống chiến xa, đôi mắt nhìn về phía bầu trời tồi tăm qua màn mưa rả rích, nơi mà từ từ xuất hiện vách tường của nội bích.

Ở một đoạn bên tường bị thuốc nổ đánh nát kia đã bị kỵ sĩ Quang Minh vây quanh, phong tỏa lại, trong khoảng thời gian này có không ít quý tộc ngầm tới thăm hỏi Giáo Đình, đồng thời đưa lên không ít lễ vật quý giá với hi vọng được dàn xếp để bọn hắn có thể lén tiến vào trong nội bích, nhưng phần lớn đều bị cự tuyệt.

Đỗ Địch An không có định tiến vào từ chỗ đó, giờ nơi đó đã là nơi tụ tập ánh mắt của toàn bộ khu buôn bán, thế lực nào cũng đều phái người tới để thời thời khắc khắc quan sát dòng người dày đặc, hắn không muốn phát sinh thêm sự cố gì nữa nên để đám người Hilo kéo xe tiến vào từ một hướng khác.

Khi đến trước bức tường thở dài, trưởng lão tu đạo viện và những khai hoang giả khác lập tức khai triển cánh hoặc những năng lực leo tường khác nhau để kéo chiến xe thẳng lên phía bức tường. Còn những ai không có kĩ năng cấn thiết ấy thì nắm chặt lấy dây xích, thả mình rơi tự do phía sau chiến xa.

Bức tường thở dài dốc đứng này dưới sự hợp lực của mấy người khai hoang giả thật chẳng khác nào chạy dưới đồng bằng cả, cứ tùy tùy tiện tiện liền có thể dễ dàng vượt qua, mà tốc độ cũng không hề giảm chút nào.

- Đến vương thành!

Đỗ Địch An ra lệnh.

Có mấy người trong đó khẽ động cơ thể một chút sau khi nghe vậy, tựa hồ biết gì đó, nhưng vẫn cúi đầu, tiếp tục kéo xe trong im lặng.

Chiến xa lao vùn vụt trên cánh đồng hoang, tuy thỉnh thoảng sẽ gặp một hai con hành thi đang du đãng trên cánh đồng nhưng lập tức sẽ bị Hilo và Lou Nong đang phụ trách chủ yếu phương hướng ở phía trước tiện tay chém giết.

- Xem ra khi mà chưa có diệt sạch đám người xâm nhập, không thu hồi được cả thần thi thì ngay cả tâm tình dẹp đám loạn thi này cũng không có.

Đỗ Địch An để ý thấy mấy tòa thành thị bên đường khi đi qua mặc dù có bóng dáng quân đội, nhưng số lượng không nhiều, cứ điểm bị tàn phá bởi loạn thi cũng không được sữa chữa, nhìn rất hỗn loạn.

- Tới thẳng hoàng cung, ai dám cản đường, giết!

Đỗ Địch An lạnh lùng ra lệnh.

Đám khai hoang giả kia nghe thấy vậy, có chút do dự, nhưng mà Hilo và LouNong đang ở phía trước kia chỉ do dự rất ngắn liền tiếp tục kéo chiến xa, dẫn đến những người khác không thể không đuổi theo, tuy là trong lòng do dự, lo lắng nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ đó mà thôi.

Chiến xa cứ thế phóng tới cửa thành.

Những dân chúng đang xếp hàng dài ở cửa thành thấy chiến xa lao ầm ầm tới đều sợ ngây cả người, nhất là khi thấy thứ dùng để kéo xe đều là khai hoang giả lại càng cảm thấy không thể tin nổi, lập tức tránh sang một bên, trong ấn tượng của họ thì chỉ có thể là quý tộc tôn quý mới làm ra việc phô trương như vậy.

- Dừng lại!

- Mau dừng lại!

- Người nào? Lập tức dừng lại!

Thủ vệ ở cửa thành trông thấy cảnh chiến xa được kéo ầm ầm bởi những người như dã thú cũng giật mình, nhưng khi phát hiện trên chiến xa không có cắm cờ hiệu gia tộc nào thì không thể không ra lệnh dừng lại.

Chiến xa lao tới, thế như chẻ tre, không có chút nào định giảm tốc lại.

Những thủ vệ kia cũng nhìn ra điểm này, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, vội vàng cầm binh khí lên, ngăn cản ở trước cửa thành.

Ngay sau đó, Hilo và Lou Nong ở phía trước nhanh chóng xuất thủ, đánh bay đám thủ vệ này, có người bị đánh một chưởng vào ngực, toàn bộ khôi giáp phần đó lõm vào, xương cốt và trái tim cũng vỡ vụn.

- Dừng lại!

Thùng thùng!

- Có người đang xâm nhập vào vương thành, mau cản lại!

Những thủ vệ ở sau cửa thành sợ hãi khi thấy đám người Đỗ Địch An đánh một đường tới, vội vàng kéo lên chuông cảnh báo.

Thần sắc Đỗ Địch An hờ hững, không phản ứng chút nào, ánh mắt vẫn chỉ nhìn về phía trước, chiến xa thì vẫn cứ lao thẳng đến, đánh giết bất cứ ai dám cản ở phía trước, tạo thành một con đường máu phía sau.

Những thủ vệ kia có khác gì một trang giấy mỏng dễ dàng bị xé nát trước mặt mười hai khai hoang giả chứ. Chiến xa cứ thế, vừa lao nhanh về vương thành vừa từ từ nhuộm đỏ màu máu làm cho những người đi đường khác vội vàng né sang hai bên, trong đó có quý tộc đang chậm rãi ung dung ngồi xe ngựa quan sát phong cảnh cửa hàng hai bên không tránh kịp, bị Hilo trực tiếp dùng một tay nhấc lên, ném đi cao đến mấy mét, rơi xuống bên đường nát bét, người bên trong sống chết không rõ.

Nơi mà chiến xa đi qua thì gió nổi cuồn cuộn, không ai may mắn thoát khỏi.

Đỗ Địch An đứng vững, bàn tay vẫn nắm lấy thanh chiến đao, chiến xa này được cấu tạo rất kiên cố, khi mà thi thể những người cản đường bắn lên thân xe cũng không gây nên chút tổn hại nào.

Đỗ Địch An khẽ liếc nhìn phong cảnh con đường tiến về vương thành rồi thôi, những tiếng thét chói ai, những tiếng kêu la thảm thiết của những người đi ven đường, những gương mặt kinh ngạc của các quý tộc không ngừng lướt qua chiến xa.

Những cảnh tượng này hắn đã được nhìn thấy rất nhiều lần ở ngoại bích, nhưng dù ở đây là lần đầu thì hắn cũng không có tâm tình thưởng thức, Đỗ Địch An hơi chút híp mặt lại, tập trung tinh thần, chờ đợi cuộc chiến không lâu sau đó.

Nửa giờ sau, chiến xa vọt tới trước hoàng cung.

Ở bậc thang phía dưới hoàng cung đã tụ tập rất nhiều thủ vệ, thực lực mạnh mẽ, đây đều là giới hạn giả, tựa như đã sớm nhận được thông báo nên đã bày xong trận, chờ đợi ở chỗ này.

Lúc này có mấy người ở phía trên hoàng cung nhìn xuống Đỗ Địch An trên chiến xa, đứng ở giữa là Ulita, bên cạnh hắn là Amos, một trong ba vị thống soái quân đội, nhưng giờ chỉ còn lại hắn, hai người kia thì một chết trong trận chiến ở dãy núi Pagel, người còn lại thì chết trong trận mai phục vương thành lần trước.

Ngoại trừ Amos ra thì còn có bốn, năm vị tướng quân đứng ở đó, khí thế mỗi người đều rất cường đại, tất cả là khai hoang giả.

- Đỗ Địch An, ngươi nhất định phải lựa chọn lúc này mà công vương thành, đoạt hoàng quyền của ta sao?

Ulita nhảy xuống, nhẹ nhàng và nhanh chóng vượt qua ngàn bậc thang, nhìn xuống Đỗ Địch An đang khí thế bừng bừng trên chiến xa ở bậc thứ ba mươi, trong đôi mắt có chút kinh hãi, so với lần trước thì nàng cảm nhận được sự biến hóa của Đỗ Địch An, cường đại hơn trước, nhưng nội liễm hơn, cũng tự nhiên hơn!

- Lúc này có gì đặc biệt sao?

Đỗ Địch An híp mắt nhìn nàng.

- Không lẽ hôm nay là kỳ kinh nguyệt của ngươi.