← Quay lại trang sách

Chương 901 Công Dụng Của Thần Thi

Ngươi.....!

Mặt Ulita phiếm hồng, nổi giận hét lên.

- Ngươi nói hươu nói vượn gì đó!

Lúc này, Amos và những tướng lĩnh khác cũng đã đuổi tới bên cạnh Ulita, khi Amos nhìn về mười hai người bị buộc ở bên chiến xa Đỗ Địch An thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, kêu lên kinh ngạc.

- Hilo, LouNong?

Hilo và LouNong nghe thấy tiếng kêu của hắn, cơ thể khẽ run một cái, vùi thấp đầu hơn.

Ulita giờ mới kịp để ý đến, nét đỏ bừng trên mặt nhanh chóng biến mất, nàng lóe lên một tia sợ hãi khi nhìn về phía những người đang bị xích vào chiến xa, tức giận nói.

- Đỗ Địch An, sao ngươi lại xích bọn họ lại như vậy? Có phải người mà xâm nhập vào Long tộc nửa tháng trước chính là ngươi không? Chẳng lẽ ngươi không biết nếu không có Long Mẫu tọa trấn thì khi người xâm nhập giết trở lại sẽ tiêu diệt toàn bộ chúng ta sao? Ngươi cho rằng ngươi cấu kết với người xâm nhập thì có thể đạt được vương quyền sao? Đây chính là ngươi tự mình tìm đường chết!

- Long Mẫu đã băng hóa mà chết đi, nếu người xâm nhập trở lại thì nàng có thể làm gì chứ?

Thấn sắc Đỗ Địch An hờ hững, những lời này đã ngầm thừa nhận với Ulita.

Mặc dù Ulita biết là Đỗ Địch An làm, nhưng khi nghe được chính miệng hắn thừa nhận thì cũng không khỏi cảm thấy một cỗ bực tức, phẫn nộ phun trào, nàng cắn răng nói.

- Ngươi quả thực là ngu không bằng heo chó! Ngươi có biết không, người xâm nhập đã đánh cắp thần thi đi! Không có thần thi, chúng ta chắc chắn sẽ bị hủy diệt! Coi như ngươi đoạt được quyền lợi chí cao vô thượng thì sao chứ, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Ngươi cho rằng ngươi thông minh sao? Thật sự là ngu không lời nào tả nổi!

Đỗ Địch An vẫn hờ hững không đáp lại.

Ulita thấy hắn trưng ra bộ mặt này, lại càng tức giận hơn nữa, phẫn nộ nói.

- Mặc dù Long Mẫu băng hóa, nhưng đây chỉ là tạm thời, ta có bảo vật của thần quốc có thể giúp nàng phá băng phục sinh trở lại, nhưng ngươi lại giết chết nàng, phá hủy triệt để thân thể nàng! Nàng không còn có thể phục sinh lại, đợi người xâm nhập tới thì ngươi và ta đều sẽ phải chết! Cho dù là bọn chúng không giết ngươi, nhưng thần thi đã bị cướp đi thì ngươi cũng đồng dạng sẽ chết!

- Ít hù họa người khác đi, bọn chúng cướp đi thần thi thì có liên quan gì đến tính mạng của ta chứ?

Đỗ Địch An bày ra vẻ mặt coi thường.

Ulita nghiến răng nghiến lợi, muốn có thể cắn chết Đỗ Địch An ngay lúc này.

- Ngươi cho rằng vì sao đám quái vật kinh khủng ở vực sâu kia không có tiến lại gần Cự Bích? Ngươi thật sự cho rằng là nhờ vào những gia tộc Thú Ma đang trấn thủ ở hoang khu chống cự lại hả? Trước mặt đám quái vật khi thì bọn hắn chẳng khác nào bù nhìn rơm hết! Nếu không có thần thi của chiến thần Sylvia tọa trấn Cự Bích thì đám quái vật kia sớm muộn cũng sẽ đến chỗ này, khi đó thì chúng ta ở trước mặt bọn chúng đơn giản chính là một bàn tiệc ngon lành! Đến lúc đó coi như phụ thân ta trở về cũng chưa chắc có thể che chở được tất cả mọi người!

Đỗ Địch An giật mình, mặc dù hắn nghi ngờ thần thi rời khỏi cự bích sẽ dẫn đến đại nạn nào đó, nhưng không nghĩ tới sẽ dẫn đến đám quái vật kinh khủng ở vực sâu kia, khó tránh bọn hắn coi trọng thần thi này như vậy.

Ulita thấy biểu lộ của Đỗ Địch An mà có một cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu như không phải bây giờ thần thi đã bị mất cắp thì nàng cũng sẽ không có công khai nói ra bí mật như này, nhưng việc đã đến bước này thì nói cũng không sao, chỉ là nàng biết coi như mình nói thì kết quả cuối cùng cũng đã được định đoạt. Long Mẫu đã chết, đây là sự thật không thể nào thay đổi, mà điều đáng hận nhất là bởi Đỗ Địch An lúc trước không có biết điều này, cấu kết với người xâm nhập giết chết Long Mẫu, triệt để phá đi hi vọng cuối cùng của họ, thật sự là ngu xuẩn đến mức khiến nàng hận đến độ bất lực.

“Xem ra ta phỏng đoán không tệ, thần thi vẫn còn ở trong cự bích.”

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, đã nửa tháng trôi qua mà không có ma vật cường hãn vượt mức bình thường tập kích cực bích, nói rõ thần thi vẫn đang ở trong đây, chỉ tiếc là nửa tháng rồi mà người của hắn vẫn chưa có tìm ra nơi thần thi được cất giấu, đám người xâm nhập kia giấu thần thi thật không phải kĩ bình thường.

Bất quá, đợi khi hắn đoạt được quyền khống chế nội bích rồi điều động khai hoang giả có sở trường về tìm kiếm thì sẽ tìm thấy rất nhanh thôi.

- Tên dân đen khốn kiếp kia, mau chóng xuống xe nhận lấy cái chết!

Amos chợt quát Đỗ Địch An, thấy Hilo và LouNong không có phản ứng gì khi hắn gọi lớn thì hắn liền biết hai người đó hơn nửa là đã bị Đỗ Địch An khống chế rồi, điều khiến hắn càng phẫn nộ hơn là Hilo đã từng là thuộc hạ của hắn, hắn là nhìn xem hắn từng bước trưởng thành đến quân thần, không nghĩ tới hôm nay sẽ có kết cục thê thảm như thế, bị xích lại làm kéo xe.

Đỗ Địch An liếc hắn, đang muốn nói gì nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, hiện tại bảo bọn hắn đầu hàng thì không có chút sức thuyết phục nào hết, nói đơn giản thì cứ phải để bọn hắn phải chịu khổ chút mới bằng lòng nhận thua, lúc này mà mở miệng nói thì đúng là lãng phí nước miếng vô ích.

Đỗ Địch An nhảy khỏi chiến xa, khẽ quát một tiếng rồi lao về phía Ulita và Amos.

Thấy Đỗ Địch An trực tiếp xuất thủ, Hilo và LouNong với những khai hoang giả khác cũng kéo chiến xa lao tới.

Ulita, Amos và những tướng quân khác thấy vậy mà rùng cả mình, trong mắt tràn đầy bi thương, đặc biệt là hốc mắt Amos đã ửng đỏ, gào lên một tiếng, kích phát ma thân rồi bay nhào tới Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An không có sử dụng tấm lưới xích sắt trên chiến xa để bảo vệ, chuyện này chỉ có thể lấy sinh tử của đám người Hilo đếm kiềm chế đối phương, nhưng mục đích chuyến đi lần này của hắn là san bằng nơi đây.

Cát liệt chiến đao trong tay hắn nhanh chóng hòa tan lên cơ thể hắn, ma thân dữ tợn từ từ hiện ra, so với hình tượng ma thân hồi còn là khai hoang giả thì ma thân lúc này càng thêm dữ tợn và hoàn chỉnh, kể cả trên mặt cũng được bao trùm lấy giáp xác cứng rắn, nếu có gương lúc này thì Đỗ Địch An có thể trông thấy đôi mắt mình đã không còn là hai màu đen trắng như nhân loại nữa, mà tròng mắt trắng đã hóa thành màu đen, con ngươi thì là từng vòng, từng vòng màu vàng kỳ dị.

Sau khi tiến vào trạng thái ma thân, mọi vật trong mắt Đỗ Địch An đã khác biệt so với trước đây, tầm mắt có thể duy trì ở tầm xa nhất, mà còn là có thể tùy thời nhìn xuyên qua, kể cả Amos đang bay tới cũng hiển lộ rõ ràng từng khối xương, từng đường dây thần kinh, mạch máu, huyết nhục và cả trái tim đang đập thùng thùng nữa.

Hắn cảm giác suy nghĩ của mình chưa từng minh mẫn nhưu này, nhanh chóng, tỉnh tảo, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ đi săn và giết chóc.

Dưới trạng thái này, hắn liếc mắt liền phát hiện ra sơ hở của Amos, sơ hở này không có lộ ra bên ngoài cơ thể, mà là một đoạn xương ở dưới nách hắn, phần này là khớp nối yếu kém nhất trên toàn thân hắn, giá đỡ chỉ vẻn vẹn là hai cây xương nhỏ bé, nói rõ đây là nơi phát lực yếu nhất.

- Chết đi!

Ma thân của Amos vừa giống cá sấu lại vừa giống thằn lằn, trảo thẳng móng vuốt hưng tợn vào đầu Đỗ Địch An.

Lưỡi dao trên vai Đỗ Địch An đánh về phía móng vuốt kia như bị nam châm hấp dẫn, dựng lên thẳng đứng, ánh sáng phản chiếu lên lưỡi dao bén nhọn bóng loáng, đồng thời Đỗ Địch An cũng đột nhiên phóng ra lưỡi dao sau lưng, ngay khi Amos tiến lại gần thì đâm về chỗ sơ hở dưới nách của hắn, chỗ này bề ngoài là lớp vảy màu xanh, cực kỳ cứng cỏi, còn phải cứng hơn đại đa số giáp sắt.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao dù thấy ma thân dữ tợn của Đỗ Địch An mà Amos vẫn cứ thế xông lên.

Nhưng khi mà lưỡi dao chém tới thì Amos liền cảm nhận được nguy cơ, muốn thay đổi hướng cơ thể nhưng đã không kịp, ngay sau đó là cảm giác đau đớn kịch liệt từ tận xương tủy ở nách truyền lại.

Hắn ngã lên chiến xa, móng vuốt ma hóa vội vàng đập một cái để lấy lực bứt ra, muốn kéo dài khoảng cách.