Chương 902 Đại Khai Sát Giới
Đỗ Địch An đợi hắn đến gần, sao có thể để hắn thoát thân dễ dàng như vậy, lập tức bổ nhào về phía trước, lưỡi dao trên thân ngăn cản đường lui của Amos, lưỡi dao sắc bén trước ngực đột nhiên đâm ra.
Amos kinh hãi, gàm thét nhấc chân giẫm một cái, âm thanh loảng xoảng vang lên, chiếc xe dưới chân vỡ nát, thân thể hắn co rụt lại phía dưới để tránh Đỗ Địch An, cố gắng lao ra từ bánh xe phía sau.
Đám Khai Hoang giả trong phạm vi chỉ kéo lôi chiếc xe mà không vây công về hướng Amos.
Đỗ Địch An cũng không mong họ toàn tâm toàn ý vì mình mà bán mạng, hắn nhún chân bay lên, phóng về hướng Amos.
- Làm sao có thể!
Ulita tỏ vẻ khiếp sợ, Amos vừa đối mặt liền bị thương nặng và rơi vào thế hạ phong, Đỗ Địch An lại nhanh như hổ, cực tốc truy kích và hoàn toàn áp chế Amos, điều này khiến nàng khó tin. Amos là cường giả ở Nội Hoang có tiếng trong nhiều năm, có rất ít người giỏi hơn Amos, ngoại trừ đoàn đại quốc sư, cũng chính mà mấy người Long Mẫu, Nham Ma...
Lúc Đỗ Địch An ra tay, nàng liền chú ý đến nhiệt lượng cơ thể tiêu thăng đến cấp bậc nội hoang của Đỗ Địch An, nhưng nàng không ngờ Amos lại không trị nổi một người mới như vậy.
Vèo!
Nàng không dám tiếp tục quan sát, lập tức đáp xuống, khẽ nói:
- Dừng tay!
Đỗ Địch An không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm trên Amos, dùng hết tốc lực lao ra và áp sát trước mặt Amos trong nháy mắt.
Hình thể Amos tương đối cường tráng, hắn cảm nhận được tiếng xé gió sau lưng, ngơ ngác xoay người, gấp đuôi quét về hướng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vung liêm đao chém tới.
Phốc! Phốc!
Phần đuôi mà Amos đánh tới bị chém đứt, nhưng Đỗ Địch An cũng không dễ chịu, lúc Amos ma hóa đuôi cũng cứng hơn hắn tưởng tượng, chém tới khiến cánh tay hắn tê dại, nhưng không thể để mất thời cơ, hắn nhịn cơn đau mà lao ra, lưỡi dao toàn thân nhanh chóng cuốn lấy, vung mạnh đến gần thân thể Amos.
Con ngươi Amos co rút nhanh, phất tay đánh trong kinh hãi, lòng bàn tay lộ ra ma khí.
Phốc phốc phốc…
Một mảng máu tươi vươn ra, bắn tung tóe trên đất.
Vèo!
Thân thể Đỗ Địch An xẹt qua Amos và dừng lại trên đường chạy trốn của hắn, Đỗ Địch An xoay người nhìn lại, chỉ thấy Ulita sử dụng hình dạng ma thân kỳ dị giống linh miêu đang tới, trên đất trước mặt hắn là đống thịt nát cùng tay đứt nằm rải rác như thi thể chưa hoàn chỉnh, trong đó còn đó nửa đầu của Amos, con ngươi sát mặt đất mở to.
Đỗ Địch An liếm vết máu dính trên môi, một vị như sắt rỉ lan ra nơi đầu lưỡi, trong mắt hắn lóe lên vẻ khát máu hưng phấn, hắn không ngờ một Nội hoang cường giả lúc trước khó có thể ngang hàng lại yếu đuối như vậy, hoặc có thể nói lúc này hắn đã mạnh hơn nhiều, điều này khiến niềm tin của hắn dồi dào hơn chưa từng có.
Ulita nhìn thịt nát rải rã trước chân Đỗ Địch An, trên mặt lóe ra một tia khiếp sợ, tốc độ đánh về phía Đỗ Địch An nhất thời chậm lại, nàng vốn định chạy tới giúp đỡ và phối hợp với Amos giết chết Đỗ Địch An, nhưng không ngờ trong lộ trình ngắn mà Amos đều không thể kiên trì, một Nội hoang cao thủ thành danh nhiều năm như vậy mà lại chết như thế.
Chết nhanh chóng như thể người hắn đối mặt là một vị chúa tể!
Đỗ Địch An nhấc chân về phía trước, bước qua thi thể Amos, con ngươi hắn lóe lên tà ý, nhẹ giọng nói:
- Công chúa điện hạ, xem ra ngươi đã thấy rõ tình thế, nếu thuận ta thì ta có thể lưu lại mạng nhỏ của ngươi, chí ít có thể giữ lại ngươi đến khi nào phụ thân ngươi trở về mới thôi, thế nào?
Ulita tỉnh lại, nghe vậy mới sầm mặt, lạnh giọng nói:
- Bớt nói nhảm, ta còn chưa tới phiên ngươi tha mạng, ngươi muốn lưu ta không phải là muốn đợi phụ thân ta trở về bắt ta làm con tin để áp chế phụ thân, ta cho ngươi biết, ngươi cả nghĩ rồi! So với toàn bộ Cự Bích, ta tính là gì? Phụ thân ta nhất định sẽ giết ngươi!
- Ngươi nhìn lầm ta rồi.
Đỗ Địch An từng bước đến gần nàng, nói:
- Dùng ngươi làm con tin, đơn giản là hai loại khả năng, hoặc là phụ thân ngươi chịu thua thả cho ta một con đường sống, hoặc là mời ta giết ngươi và sau đó giết ta để báo thù cho ngươi, cho dù là loại kết quả nào cũng đều có nguy hiểm, vì đó trước khi phụ thân ngươi về ta có thể trực tiếp rời khỏi nơi này, cõi đời này cũng không phải chỉ có Cự Bích, ta hoàn toàn có thể đến Cự Bích khác để sinh sống.
Ulita cười gằn:
- Vậy ngươi đi đi!
- Ngươi thật sự cảm thấy ta không có cách vượt qua thâm uyên?
Đỗ Địch An nói:
- Vốn dĩ không có, nhưng sau khi kẻ xâm lấn xuất hiên, ta đã có.
Ulita hơi run, tâm tư trong đầu đột nhiên nghĩ ra một đáp án, nàng tỉnh ngộ lại:
- Thì ra là như vậy, ngươi cấu kết với kẻ xâm lấn, bọn họ giúp ngươi được vương quyền, đồng thời nói cho ngươi cách vượt qua vực sâu, ngươi giúp bọn họ cướp đi Thần Thi, như vậy sau khi bọn hắn rời đi, phụ thân ta trở về, ngươi cũng có đường lui, chẳng trách ngươi không sợ Thần Thi vứt bỏ…
- Điện hạ…
Đỗ Địch An lên tiếng lần nữa, như muốn nói gì, nhưng mới nói hai chữ liền đột nhiên vọt mạnh, hắn đã vô tri vô giác mà đến gần Ulita, một cái vọt mạnh lúc này trng nháy mắt đã vượt khoảng cách 10m.
Vèo vèo vèo!
Lưỡi dao toàn thân hóa thành vô số tàn ảnh bắn ra.
Ulita bất động, tàn ảnh xẹt qua phía sau, bóng người của nàng từ từ tiêu tan, sau một khắc liền xuất hiện ở ngoài hai mét, lông xù trên gương mặt nhỏ nhắn đầy trào phúng:
- Điểm mờ ám đấy, ngươi cho rằng ta không chú ý sao, trước đây ngươi giết người là dựa vào loại khôn vặt không phải sao?
Đỗ Địch An nhìn nhìn thấy lúc đâm trúng không hề có cảm giác gì liền biết đánh lén thất bại, trong lòng hắn giật mình, không ngờ tốc độ phản ứng của nàng còn nhah hơn mình tưởng tượng, quả thực chính là phản ứng điện quang như thế. Nghe được lời nàng trào phúng, hắn hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nàng nói:
- Vậy hãy để cho ngươi xem một chút thông minh khác.
Nói xong xoay người về trước bậc thang thủ vệ.
Ulita nhìn thấy hướng đi của Đỗ Địch An, trong lòng cả kinh, trên mặt nhất thời giận dữ:
- Ngươi có bản lĩnh thì hướng đến ta!
Đỗ Địch An vờ không nghe thấy, đứng trước bậc thang.
Lưỡi dao toàn thân bay lượn, thủ vệ giơ tấm khiêng cùng kỵ thương trong nháy mắt bị xé rách một lỗ hổng, hết thảy tường đồng vách sắt như trang giấy.