Chương 903 Thành Vương
Ulita nhìn thủ vệ hoàng gia bị giết như thể cắt cỏ trước mặt Đỗ Địch An mà không nhẫn nại được, bóng người cực tốc lao ra, nhanh như chớp áp sát sau lưng Đỗ Địch An, móng vuốt sắc bén trên ngón tay lộ ra hướng về gáy Đỗ Địch An mà cấu xé.
Sau lưng Đỗ Địch An dường như có mắt, khi nàng đến gần, lưỡi dao trên lưng nhanh chóng cuốn ra đâm về phía nàng.
Lưỡi dao quái dị có độ dài hơn 2m lập tức bức lui Ulita.
Đỗ Địch An không để ý đến nàng, tiếp tục phóng đến hướng những thủ vệ.
Ulita nhìn gương mặt quen thuộc bị Đỗ Địch An nhanh chóng xé rách, từng huyết dịch ấm áp dâng trào rồi ngã xuống, trong này còn có những thủ vệ trước đây từng chào hỏi với nàng, thậm chí cô còn biết vợ của một vài thủ vệ còn đang mang thai, không lâu nữa thì hạ sinh, nhưng lưỡi dao vô tình trên người Đỗ Địch An lại chém giết bọn họ, thi thể hầu như không được hoàn chỉnh.
Nàng run người, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, tuy nàng có thể tránh được công kích của Đỗ Địch An nhưng không cách nào tới gần Đỗ Địch An, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tàn sát trắng trợn.
"Một tên điêu dân của Ngoại Bích như hắn sao lại có Ma Ngân của Cát Liệt giả, hơn nữa nhìn biến hóa này có lẽ còn lợi hại hơn đại quốc sư, lẽ nào là Ma Ngân thần hóa Cát Liệt giả? Sao hắn có khả năng được như vậy, đáng chết!"
Ulita đứng sau Đỗ Địch An, bên tai truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, trước mặt giống như lò sát sinh, những hoàng gia thủ vệ được nghiêm chỉnh huấn luyện lại bị lưỡi liềm tử thần nhanh chóng thu nhặt.
- Giết!
- Đừng sợ, lui về phía sau sẽ chết!
Phía sau Hoàng gia thủ vệ, vài Khai Hoang giả phẫn nộ rít gào, trong đó có ba vị là quân thần, kích thích ra ma thân đập tới hướng Đỗ Địch An.
Ma nhãn quái dị của Đỗ Địch An chuyển động, nhìn lướt qua, sau đó vọt tới giết chết Khai Hoang giả.
Một tên Khai Hoang giả trong số đó toàn thân đầy vảy màu xanh lục, mọc đầy mụn nhọt quái dị, lúc đến gần Đỗ Địch An, từ yết hầu đột nhiên bắn ra một dịch màu xanh lục có mùi tanh hôi.
Đỗ Địch An nhận ra ma thân của hắn là ma vật hiếm thấy Lục Ma giả, đây là một loại ma vật kịch độc, hắn đã sớm chuẩn bị, lúc nọc độc bay đến, lưỡi dao trên lưng bay đến đâm vào lồng ngực một thủ vệ bên cạnh và xách lên hướng về nọc độc.
Nọc độc rơi vào lưng thủ vệ, Đỗ Địch An dập cánh hết lực phóng đi, trong thừ gián ngắn áp sát đến trước mặt Khai Hoang giả này, lưỡi dao vung vẩy.
Phốc phốc!
Khai Hoang giả trợn mắt lên, không kịp lùi về sau, thân thể trong nháy mắt bị chém thành vài đoạn mà mất mạng.
Đỗ Địch An quay lại giết hai người khác.
Lúc này, hai gã quân thần khác nhìn thấy ma uy của Đỗ Địch An, nhưng không hề sợ mà gầm thét vọt tới.
Đỗ Địch An như một cổ máy giết chóc, hắn giẫm lên bậc thang như giẫm lên đất bằng phảng, nhanh chóng cắt vào hai người trước mặt, lưỡi dao uốn éo xé rách thân thể.
Ulita nhìn thấy cơ hội, lập tức đánh tới hướng sau lưng Đỗ Địch An.
Lúc ma hóa lợi trảo của nàng sắp bắn trúng sau gáy Đỗ Địch An, đột nhiên vài lưỡi dao tứ chi duỗi ra từ nách Đỗ Địch An, ngược vòng ra sau lưng và đâm về hướng yết hầu của Ulita.
Con ngươi Ulita co rụt lại, nhanh chóng lui về phía sau, toàn thân nàng kinh ra một trận mồ hôi lạnh, lúc trước nhìn thấy lưỡi dao quái dị trên lưng Đỗ Địch An đang công kích, vốn tưởng rằng hắn sẽ không kịp đề phòng, không người lưỡi dao phía trước lại có thể vòng tới sau lưng để phòng hộ, như vậy xem ra, hắn hoàn toàn có thể sử dụng lưỡi dao để giết địch phía trước, cố ý lộ ra khẽ hở câu dẫn nàng!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng nàng phẫn nộ đến điên lên, nhưng cũng không dám mạo muội ra tay.
Lúc nàng dừng lại trong chớp mắt, Đỗ Địch An đã chém giết hết ba vị quân thần, khủng bố dữ tợn vượt qua địa ngục ác ma, không ai có thể ngăn!
- Không tin, chỉ dựa vào ta thì không thể giết chết hắn, trước tiên chỉ có thể lui một bước, đi tìm phòng nghiên cứu ma vật cùng Dực tộc hỗ trợ.
Ulita không ngừng nhìn đám thủ vệ đang liên tục ngã xuống dưới chân Đỗ Địch An, viền mắt ửng hồng, nắm chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy lúc này một đời cũng chưa từng gặp khuất nhục như vậy, những thủ vệ trung thành bảo vệ nàng, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ngã xuống, mà nàng lại thối lui chạy trốn!
Thời khắc này, nàng thậm chí cảm thấy, nếu thời gian có thể nghịch chuyển, nàng thậm chí có thể từ bỏ cơ hội đánh giết kẻ xâm lấn để giết chết Đỗ địch An!
Vèo!
Ulita không nghĩ nhiều hơn nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.
Ma nhãn của Đỗ Địch An hơi chuyển động, liếc mắt nhìn dư quang bóng lưng Ulita rời đi, trong lòng có chút tiếc hận, hắn không bắt được Ulita, hắn chưa từng nhìn thấy ma ngân của người này, hẳn là không thuộc về loại nào trên ma vật đồ quyển, có lẽ là cha nàng tìm được, hoặc là Cao cấp Ma ngân khác ở ngoài Cự Bích, tốc độ của nàng hoàn toàn vượt quá hắn, muốn truy sát nàng là chuyện không thể, trừ phi hắn đột phá lên cấp độ chúa tể, hắn chính là muốn lợi dụng những thủ vệ này làm nàng tức giận mất đi lí trí, liều lĩnh công kích chính mình, chủ động đến gần mình, nhưng không ngờ lại nhịn xuống.
Trong lòng hắn tiếc nuối, không thể bắt Ulita sẽ khiến việc hắn chưởng khống vách khu càng tốn thời gian.
- Điện hạ các ngươi đã bỏ qua các ngươi rồi, kẻ đầu hàng được sống, kẻ đối nghịch phải chết!
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, gầm hét lên với thủ vệ trước mặt.
m thanh hắn rung động truyền khắp trường.
Nghe được lời Đỗ Địch An, thủ vệ phía sau nhất thời tỉnh lại đưa mắt nhìn ra, nhìn thấy bóng người Ulita cách xa ngàn mét, trong lúc nhất thời không ít người hai mặt nhìn nhau, có loại cảm giác vô lực.
Trong đó không ít thủ vệ cắn răng, bỏ binh khí xuống.
Nhưng cũng có một phần thủ vệ tiếp tục đánh tới Đỗ Địch An.
Mấy phút sau, chiến đấu kết thúc, hoặc có thể nói trận tàn sát này đã kết thúc.
Máu chảy thành sông, vô số thi thể rải rác, cảnh tượng máu tanh khiến người khác nhìn thấy liền giật mình.
Đứng trên bậc thang chính là mấy trăm vị thủ vệ cúi đầu, lựa chọn đầu hàng, Đỗ Địch An lưu lại tính mạng cho bọn họ, bọn họ nhìn thi thể trên bậc thang, sắc mặt trắng bệch, trong lòng bi thương.
- Kẻ thuận sống, kẻ nghịch phải chết, kể từ hôm nay, ta chính là chủ của Cự Bích Syliva, người thần phục ta sẽ thăng quan tiến chức, phần tử phản nghịch liền giết chết không tha!
Đỗ Địch An đứng trên bậc thang, tỏa ra khí thể khiếp người, âm thanh hắn hùng vĩ truyền khắp toàn bộ vương cung, lời này nói ra mặc dù có chút khoa trương, nhưng hắn biết nhất định phải nói những lời này.
Đây là thái độ hắn lan truyền, người hầu, thủ vệ, văn thần…. trong vương cung đều biết ý hắn.
Hơn nữa một câu nói này liền đại diện cho việc thời đại chưởng quản của Ulita không còn nữa, thậm chí người chống đỡ cho Ulita đều phải dán lên nhãn mác “phản nghịch”.
Thắng làm vua thua làm giặc, lúc này thể hiện là hoàn mỹ rồi.
Toàn ma thân của Đỗ Địch An đều nhuộm máu, hắn từng bước đi đến vương cung, nô bộc người hầu hai bên đều run lẩy bẩy sợ hãi nhìn hắn, cúi đầu thoái nhượng đến một bên.