Chương 904 Biến Thiên
Đỗ Địch An bước vào Vương cung, đạp lên thảm đỏ hoa lệ ngồi trên vương tọa cao nhất, trong đại điện không ít người hầu đang đứng, tất cả đều cúi đầu, lén nhìn Đỗ Địch An với ánh mắt đầy sợ hãi.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua, vẫy vẫy với một người hầu với gương mặt trẻ con, nói:
- Khi Ulita không ở đây những ngày thường, lúc này trong vương cung do ai quản?
Thân thể người hầu trẻ tuổi run rẩy, di chuyển một bước nhỏ, lắp bắp nói:
- Đại, đại nhân, khi điện…. điện hạ không ở đây, trong vương cung đều…… đều là do đại quốc sư lo liệu.
- Đại quốc sư? Không phải hắn đã chết sao, đại quốc sư mới là ai, ở đâu?
- Ở, ở…….
- Đi gọi hắn lại đây.
Sắc mặt người hầu trẻ tuổi tái nhợt, len lén nhìn thanh niên mặc áo bào vàng óng phía dưới.
Thanh niên này đứng chung một chỗ với mấy vị người hầu, thấy Đỗ Địch An nhắc tới đại quốc sư, sắc mặt hắn trở nên khó coi, lúc nhìn thấy người hầu này nhìn xuống, hắn biết chạy không thoát nên chủ động đứng ra hành lễ với Đỗ Địch An:
- Đại nhân, tiểu nhân chính là đại quốc sư mới, tên là Saul.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nhiệt lượng phản ứng trong cơ thể chỉ là Giới Hạn giả, nhưng không loại trừ trường hợp đã khống chế nhiệt lượng gợn sóng, dù sao tiền nhiệm Đại quốc sư đoàn là Nội Hoang cường giả, vị Đại quốc sư mới này cũng nên là cấp bậc Khai Hoang giả, âm thanh hắn bình thản khiến người khác không thể đoán ra tâm tình, nói:
- Lúc trước bọn họ ra tay vây công ta, tựa hồ vẫn chưa thấy ngươi ra tay, lúc này ngươi xem như là phản bội sao?
Saul hơi thay đổi sắc mặt, không ngờ Đỗ Địch An không hỏi những người khác mà lại truy cứu hắn trước, hắn rất nhanh liền đoán ra ý nghĩ của Đỗ Địch An, trên mặt lộ ra ý cười khổ, nói:
- Đại nhân, không phải ta không ra tay, mà la ta tự biết thực lực thấp kém, mạo muội chính diện ra tay nhất định sẽ bị ngài giết, ta đang tìm kiếm khẽ hở của ngài, kết quả chưa tìm được, ngài đã giết cả bọn họ, điện hạ cũng không thể không thoái lui.
Đỗ Địch An thấy hắn nói mờ mịt, biết rằng người này khá thông minh, Đỗ Địch An lên tiếng:
- Có một câu nói là “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt”, ý chính là thấy rõ thế cuộc mà thuận theo mới là anh hùng hào kiệt, ngươi định là tiếp tục cống hiến cho Ulita, hay là quy thuận cho ta đây?
Câu nói này nguyên ý đương nhiên không phải vậy, nhưng hắn có thể suy nghĩ thành ý nghĩ mà chính mình muốn.
Saul biết mình không có sự lựa chọn khác, lúc nhìn thấy Ulita công kích Đỗ Địch An mấy lần đều bị bức lui, hắn liền nhìn ra cuộc đấu này thắng bại đã phân, hắn cũng đã ngờ tới một màn của thời khắc này, lúc này giả vờ do dự, nhưng chỉ do dự một hồi liền cắn răng nói:
- Đại nhân nói đúng lắm, ta đồng ý trung thành với ngài!
- Đã như vậy thì ngươi đến đây.
Saul hơi run, trong lòng hơi chần chờ, nhưng nghĩ tới việc Đỗ Địch An có thể giết hắn dễ như trở bàn tay, lúc này mới đánh bạo tiến lên.
Đỗ Địch An đứng lên, nhường ra vương vị nói:
- Ngươi ngồi xuống.
Saul hơi thay đổi sắc mặt, vương vị này chỉ có chủ của Cự bích cùng Ulita ngồi qua, lúc này ngồi trên vương vị giống như là phản nghịch! Hắn lập tức hiểu rõ ý của Đỗ Địch An, một khi hắn ngồi xuống sẽ không thể có đường lui, nếu không ngồi xuống thì bây giờ lập tức bị chém đầu!
Hắn nhìn lướt qua đại điện, chỉ thấy tất cả thủ vệ và hầu gái đều nhìn hắn, trong đó có mấy vị văn thần trong thương nghị vương cung, một khi chính mình ngồi xuống, tuy bị cưỡng bức nhưng sự thật truyền đi rất khó có thể tẩy trắng lại, điều này khiến hắn rất do dự, không ngờ tới làm như vậy để thử thách sự trung thành, thật tàn nhẫn!
- Thế nào, không dám ngồi?
Ánh mắt Đỗ Địch An nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấy nơi sâu thẳm trong linh hồn hắn.
Saul bỏ ra nụ cười, nói:
- Đại nhân, đây là vương tọa của ngài, ta ngồi…… có chút không thõa đáng chứ?
- Có cái gì không thõa đáng, nếu quy thuận ta, chút chuyện nhỏ này cũng không làm nổi sao?
Trong mắt Đỗ Địch An nổi lên một tia hàn ý.
Saul nhìn con ngươi quái dị ma hóa của Đỗ Địch An, toàn thân như có cảm giác sợ hãi, hắn nhắm mắt nói:
- Nếu đại nhân đã nói như vậy rồi, cái kia ta không thể làm gì khác hơn là….. không thể không ngồi!
Nói xong, từ từ ngồi xuống.
Đợi hắn ngồi vững vàng, Đỗ Địch An khẽ gật đầu nói:
- Cảm giác thế nào?
Saul cười khổ, thầm nghĩ “mời ta ngồi trên hỏa thiêu còn dễ chịu hơn ngồi lên nơi này”, hắn thấp giọng nói:
- Vương tọa này quá cao quý, không phải thân phận bọn ta có thể ngồi, vẫn là đại nhân ngồi đi.
Nói xong liền đứng lên, lui qua một bên.
Đỗ Địch An cũng không muốn tiếp tục bắt hắn ngồi vào chỗ, Đỗ Địch An biết lúc này trong lòng Saul lo lắng cái gì, tuy rằng hôm nay hắn đẩy lùi được Ulita, trong Nội Bích có thể nói là không ai có thể ngăn, nhưng trong lòng những người khác sẽ có hai nhân tố lớn khiến hắn rơi xuống vương tọa, nhân tố thứ nhất chinh là phòng nghiên cứu ma vật cùng gia tộc thú mà liên hợp vây công, có thể đánh bại hắn, nhân tố chứ hai chính là chủ của Cự Bích trở về!
Đỗ Địch An biết, nhân tố thứ hai sẽ là hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người.
Nhưng thời điểm Bích Chủ trở về thì không ai biết cả, nếu lúc này về, hắn cũng không thể làm gì khác hơn ngoài chạy trốn đến ngoài Cự Bích tránh né, nhưng nếu về chậm hơn, đợi hắn tìm tới Thần Thi thì liền có thể đàm phán.
Nếu như cho hắn thời gian nhiều hơn một chút, hắn thành lập được trạm phát điện quy mô lớn hơn, dù Bích Chủ này trở về, hắn tin mình cũng có thể đánh giết!
Trước lúc này, Đỗ Địch An cần khống chế được toàn bộ Nội Bích, không quản bọn họ ôm ấp hi vọng như thế nào, hắn đều muốn dùng cường quyền trấn áp!
- Phái người phong tỏa tin tức nơi này, ngoài ra thông báo cho báo chí, toàn thành truy nã Ulita, tội danh cấu kết kẻ xâm lấn, gợi ra thi loạn, nghiền ép tiền tài bình dân!
Đỗ Địch An nói với Saul.
Saul nghe được liền âm thầm líu lưỡi, truy nã Ulita? Đây chính là công chúa điện hạ duy nhất của Sylvia! Lại trong nháy mắt trở thành phạm nhân bị truy nã? Hơn nữa tội danh kia quả thực là giả dối không có thật!
- Thế nào, không làm nổi sao?
Saul tỉnh ngộ lại, vội nói:
- Làm được, làm được!
- Ulita chạy trốn, có lẽ là liên hệ với phòng nghiên cứu ma vật cùng gia tộc thú ma, chuẩn bị quay đầu trở lại, nhưng trải qua một trận chiến xâm lấn, sức mạnh bọn họ còn sót lại cũng không cách nào chống lại ta, ngươi truyền tin nói cho bọn họ biết, ai muốn giúp đỡ Ulita đều xử lí như tội phản nghịch, đoạn tuyệt tất cả giao dịch với bọn họ, bất kỳ bọn họ có lui tới đều cùng tội!
Đỗ Địch An lạnh lùng nói.
Saul ngớ ngẩn nói rằng:
- Đại nhân, coi như ta truyền tin cho bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc sẽ nghe ta, Ulita điện hạ dù sao cũng là công chúa điện hạ, là con gái một của Bích Chủ, bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ nàng.
- Ta biết.
Đỗ Địch An nói:
- Nhưng vẫn muốn truyền tin ra.
Saul liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy một tia quái dị, nghĩ thầm cứ như vậy thì chẳng phải bọn họ liền nhìn thấy ý đồ của ngươi, muốn phân tán bọn họ để đánh tan từng cái? Cứ như vậy, ngươi chẳng phải là giúp Ulita thúc đẩy bọn họ liên hợp, buộc họ không thể không nhanh chóng liên hợp vây quét ngươi?
Trong lòng hắn thầm nghĩ như vậy, nhưng không nói ra mà đồng ý.