Chương 908 Ngày Máu Tanh (Trung)
Trong mười hai bá tước này, ai là người làm việc ít nhất?
Đỗ Địch An nhìn thẳng nói, nhưng lại là hỏi Saul đang đứng bên cạnh, thư mời hắn gửi cho mười hai bá tước lại không có một phần hồi âm, trong ba ngày mà chỉ có một vài quý tộc nhỏ đến đầu hàng, còn muốn thăng quan tiến chức. Tất cả hắn đều không thèm để ý, bảo Saul tạm thời dàn xếp vào tửu điếm ở gần Vương cung.
- Người ít làm nhất sao?
Saul ngây ra, không ngờ Đỗ Địch An lại hỏi những thứ kỳ lạ như vậy, hắn biết Đỗ Địch An muốn đi ra ngoài làm gì, nhưng chuyện Đỗ Địch An cần làm với chuyện ai làm ít nhất thì có liên quan gì? Hắn không nghĩ ra, nói:
- Thưa điện hạ. Theo ta được biết, Bá tước Hi Minh là người ít làm nhất, tính cách Bá tước Hi Minh cổ quái, không thích tiếp xúc với người khác, cũng rất ít tham gia vào tiệc rượu của quý tộc, gia đình hắn ngoài hắn ra còn có một đứa con gái, dòng dõi không nhiều……
Nói đến điểm này, Saul hơi run, đột nhiên ý thức được mục đích của Đỗ Địch An.
Gia đình không thịnh vượng thì đương nhiên người làm cũng không nhiều, Đỗ Địch An là muốn chọn một Bá tước mà gia tộc có ít người để động thủ sao?
Hắn nhìn Đỗ Địch An một chút, nhưng chỉ thấy một gương mặt lạnh lùng không có chút cảm giác. Rất nhanh, hắn liền nghĩ đến Bá tước Hi Minh, người này tuy hơi cổ quái nhưng cũng là một tên Bá tước si tình, vợ của hắn mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái, nửa đời sau của hắn không lập gia đình nên mới dẫn đến việc giao thiệp của gia tộc thưa thớt.
Vợ của hắn là một nữ ca sĩ phổ thông, lúc trước hắn dùng tư cách là một bá tước để theo đuổi vợ hắn bất chấp tin đồn gì và trở thành người được ca tụng, sau này được lưu truyền rộng rãi. Nhắc đến hắn thì cũng là một kẻ đáng thương, lẽ nào lại muốn hắn là người đầu tiên chết thảm?
Trong lòng hắn thầm than, không nói thêm gì nữa, đối diện với cái chết thì ai không đáng thương?
- Hi Minh……
Đỗ Địch An nói nhỏ một tiếng rồi nhớ kỹ danh tự này, trên lưng nhanh chóng sinh trưởng ra hai cánh bay lên, cực tốc lao đi.
Nửa giờ sau, Đỗ Địch An liền đến một tòa thị trấn lớn cách Vương thành không xa, chỉ thấy một lá cờ hoa trắng được cắm trên tường thành cao chót vót, đây là một loại hoa gọi là “tuyết điểu”, đại diện cho gia tộc của Bá tước Hi Minh.
Từ trên trời nhìn xuống, trong thành thị không tàn tạ như những thành thị khác.
Đỗ Địch An bay vào trong thành, không lâu sau, phía trước bỗng nhiên có hai bóng người che trước mặt hắn, trên lưng hai người này đều có cánh kỳ lạ, một cái giống như cánh bướm khổng lồ, một cái khác lại mỏng trong suốt, trên cánh có từng sợ bạc nhìn giống như một mảnh sợi bạc bay lượn.
- Xin hỏi ngài là?
Thục nữ có cánh bướm cẩn thận dò hỏi Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An liếc mắt liền nhìn ra nguồn nhiệt trên người hai người này là Giới Hạn giả, nhưng Ma ngân là loại năng lực bảo mệnh hiếm thấy.
Hắn không giảm tốc độ, phun ra một chữ:
- Cút!
Sắc mặt hai người này nhất thời thay đổi, nữ tử nhịn tức giận, nói:
- Nơi này là lãnh địa của Bá tước Hi Minh, ngài muốn gặp mặt thì phải báo lên, chúng ta giúp ngươi……
Nói đến đây, thấy Đỗ Địch An không hề giảm tốc độ mà ngược lại còn tản ra một luồng sát khí kinh người, nàng nhất thời ngừng âm thanh, sợ đến mức nghiêng người né tránh.
Vèo!
Đỗ Địch An bay qua giữa hai người.
Khi nhìn thấy bóng lưng của Đỗ Địch An ở phía sau, hai người mới phản ứng được, lập tức đuổi theo.
Truy là truy đuổi, nhưng bọn họ cảm giác như thể mình đang rút lui về phía sau, khoảng cách với Đỗ Địch An càng lúc càng xa.
Một lát sau, Đỗ Địch An đi đến trước một tòa pháo đài nằm ở hướng Tây trong thành phố, chu vi tòa pháo đài khoảng hơn mười dặm, toàn bộ đều là khu phố phồn hoa với rất nhiều người qua lại. Gần pháo đài là mọt mảng ruộng đồng lớn, núi xanh, vườn trái cây cùng trang viên, ngoài ra còn có một trang trại ngựa siêu lớn phía sau pháo đài, trên bãi cỏ màu xanh lục có những công nhân dắt ngựa đang đi lại.
Đỗ Địch An nhìn thấy cảnh này, hơi nheo mắt, nếu không phải trên pháo đài có cờ xí thì hắn cũng không tin đây là nơi ở của một vị Bá tước, quả thực quá mộc mạc rồi. Tuy với giá đất của khu vực này cùng với diện tích của trang trại ngựa mà nói, nó đòi hỏi một sự giàu có vô giá, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy vô cùng nguyên thủy, tuyệt nhiên không giống với những khu vực của quý tộc khác.
Đỗ Địch An đáp xuống, đứng trước cửa chính của pháo đài cổ.
- Ai?
- Kẻ nào mà lớn mật như vậy?
Thủ vệ phía sau cánh cửa giật mình khi nhìn thất Đỗ Địch An đáp xuống, lập tức phẫn nộ quát mắng.
Đỗ Địch An đưa tay đẩy song sắt, tiếng đóng cửa cọt kẹt vang lên, song sắt bị bẻ gãy, hắn nói với những thủ vệ đang kinh ngạc:
- Đây chính là pháo đài của Bá tước Hi Minh?
Những thủ vệ phản ứng lại, nhất thời giận dữ rút bội kiếm trên eo vây quanh Đỗ Địch An, sở dĩ bọn họ kinh ngạc như vậy là vì không ngờ có người dám không nói tiếng nào liền mạnh mẽ xông vào nơi này, cho dù là những nhân vật lớn mà bọn họ biết cũng sẽ không như thế!
- Lại dám tùy tiện xông vào pháo đài của Bá tước, muốn chết, bắt hắn!
- Tiểu tử thúi, muốn chết rồi!
Bọn họ lập tức vây công Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, nhấc bước đi về phía trước, ma dực trên lưng hắn hơi lấp lóe, thân thể của những thủ vệ vây quanh hắn cương tại chỗ, lập tức rải rác thành mấy khối, nội tạng tán lạ khắp mặt đất.
Đỗ Địch An ven theo con đường nhỏ đi đến, ven đường đi qua trang viên, một vài hầu gái ôm chăn đi phơi nắng nhìn thấy Đỗ Địch An ăn mặc quái lạ, có chút ngạc nhiên mà liếc nhìn.
- Lực lượng phòng thủ lại bạc nhược như thế……..
Ánh mắt Đỗ Địch An xuyên thấu toàn bộ pháo đài, phát hiện bên trong chỉ có một nguồn nhiệt Khai Hoang giả, còn lại đa số đều là Thú Liêp giả, trong đó Giới Hạn giả chỉ có chừng hai mươi người, cái này hoàn toàn không giống với sức mạnh mà một Bá tước nên có, ngược lại còn giúp hắn sàn lọc tiêu chuẩn.
- Kẻ nào?
Mấy tên kỵ sĩ lao ra từ trong pháo đài, tỏ vẻ đề phòng nhìn Đỗ Địch An, bọn họ đã sớm phát hiện tình hình khác thường ở cổng.
- Ta muốn gặp Hi Minh.
Đỗ Địch An nói.
- Muốn gặp Bá tước phải được hắn mời, hoặc đợi chúng ta thông báo mới được!
Mấy tên kỵ sĩ lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, nếu không phải cảm nhận được sức mạnh của hắn không tầm thường thì đã sớm trực tiếp bắt rồi.
Đỗ Địch An chú ý tới vị Khai Hoang giả duy nhất kia cũng nhận ra được động tĩnh của nơi này, khi chạy tới lại không lập tức ra tay mà lẳng lặng chờ.
Mấy tên kỵ sĩ thấy Đỗ Địch An không nói gì, sắc mặt càng lúc càng khó chịu, chậm rãi bước ra phía trước.
Hô!
Cổng lớn của pháo đài đột nhiên bị gió thổi đến, một lão giả khoác trường bào xanh nhạt lướt ra, đến trước mặt mấy tên kỵ sĩ, đánh giá Đỗ Địch An một chút, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc nói:
- Ngài là?
Mấy tên kỵ sĩ phía sau không ngờ sẽ kinh động đến lão giả, lúc nhìn thấy hắn dùng kính ngữ với Đỗ Địch An, nhất thời giật mình.
- Ở đây chỉ có một mình ngươi là Khai Hoang giả sao?
Đỗ Địch An nhìn lão nhân trước mặt.
Ánh mắt lão giả khẽ động, mỉm cười nói:
- Trong ngày thường chỉ có một mình ta, không biết ngài là người phương nào, ta chưa từng gặp qua?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Ngươi chưa từng gặp ta, nhưng hẳn đã nghe qua ta, ba ngày trước thư mời của ta đã đưa đến tay Bá tước của các ngươi, mời hắn tham gia lễ kế vị của ta, vì sao đến nay hắn vẫn không có hồi âm?
Lão giả ngây người, nói:
- Ngươi, ngươi là ……..
- Thế nào, chuyện này hắn không nói với ngươi sao?
Đỗ Địch An nhìn hắn.
Lão giả phản ứng lại, vội hỏi:
- Không có, không có, chuyện này Bá tước đại nhân đã đề cập với ta, chỉ là gần đây Bá tước đang bệnh, không tiện dự họp, xin hãy tha lỗi.
Lúc nói chuyện, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn toát ra mấy phần mồ hôi lạnh.
- Ta cũng không muốn nói mấy lời dư thừa, hôm nay ta tự mình đến đây, đương nhiên phải có câu trả lời chắc chắn thõa mãn, hoặc là Hi Minh đến tham gia lễ kế vị của ta, chúc mừng ta, đồng thời hiệp trợ ta truy nã kẻ phản bội là Ulita, hoặc là các ngươi liền như gà vịt trong tay ta, có một câu ngạn ngữ chính là giết gà dọa khỉ, ý tứ chính là giết gà để cảnh báo cho những con khỉ thích loi nhoi.
Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Mời Hi Minh ra đi, lập tức cho ta câu trả lời chắc chắn.