← Quay lại trang sách

Chương 909 Ngày Máu Tanh (Hạ)

Sắc mặt lão giả khó coi, nếu là những cao thủ Khai Hoang giả khác thì hắn cũng đã không vô lễ như thế, nhưng ba ngày trước, Bá tước đã nói với hắn bên trong Vương thành có biến cố. Hắn biết, thiếu niên trước mắt sẽ không chỉ là uy hiếp, đến Công chúa điện hạ cũng bị hắn đánh bại đến không rõ tung tích, nếu bọn họ phản kháng, rất có khả năng sẽ bị giết!

Mấy vị kỵ sĩ đằng sau đều mang sắc mặt giận dữ, nắm chặt nắm đấm nhưng không dám nói gì.

Suy nghĩ trong chốc lát, lão giả nói với Đỗ Địch An:

- Ngài đợi một chút, bây giờ ta đến xin chỉ thị của bá tước đại nhân.

- Đừng để ta đợi lâu.

Đỗ Địch An lạnh lùng nói.

Ông lão nhanh chóng xoay người tiến vào bên trong pháo đài cổ, qua khoảng bảy tám phút, khi Đỗ Địch An có hơi mất hứng, lão giả đã nhanh chóng lao ra từ trong pháo đài cổ, đi đến trước mặt Đỗ Địch An cười nói:

- Đại nhân, thân thể bá tước đã tốt hơn rất nhiều, đợi đến lễ kế vị của ngài, nhất định sẽ đến tham gia.

Lúc trước Đỗ Địch An dùng nhiệt cảm thị giác nhìn hắn đi vào đến một bóng người kiên nghị, hắn biết người kia chính là Hi Minh, hắn khẽ gật đầu, nói:

- Nhớ bảo Hi Minh chiếu cáo toàn thành, tuy nã kẻ phản bội Ulita, ngoài ra ta không hi vọng trong thành truyền ra một vài lời đồn không tốt, bằng không lần sau đến, ta sẽ không chào hỏi trước với các người đâu!

Sắc mặt lão giả lúng túng, nói:

- Vâng, vâng.

Đỗ Địch An không nói thêm gì, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng Đỗ Địch An biến mất ở chân trời, lão giả mới thu hồi ánh mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lúc đứng trước mặt Đỗ Địch An, hắn cảm giác như đang đối mặt trước một ma vật to lớn khủng bố, trên người thiếu niên này tỏa ra một sát ý khiến hắn run sợ, mặc dù không cần giao thủ nhưng cũng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, điều này khiến hắn có hơi kiêng kỵ.

- Đại nhân, người kia là ai vậy, cái gì mà đại lễ kế vị, còn muốn truy nã Ulita điện hạ? Điện hạ là Công chúa, chúng ta truy nã nàng, chẳng phải là phạm thượng sao?

Mấy tên kỵ sĩ thấy Đỗ Địch An rời đi, lập tức bực bội nói với lão giả.

Lão giả quay đầu nhìn bọn họ, thở dài nói:

- Bây giờ thời thế thay đổi rồi, Công chúa điện hạ bị người này đánh bại, chiếm lấy vương vị, bây giờ không rõ tung tích, trước khi Bích Chủ trở về, chúng ta chỉ có thể giả vờ quy thuận, chỉ mong hắn không trách chúng ta…..

Mấy kỵ sĩ nghe được liền ngây ra, tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Mấy giờ sau, Đỗ Địch An đến trước một tòa thành khác.

Hắn bay vào trong thành, chém giết thủ vệ ngăn cản, một đường chạy như bay, rất nhanh liền đến quảng trường phồn hoa ở giữa, trên mặt đấu tựa hồ có người nhận ra hắn, ngửa đầu chỉ chỉ chỏ chỏ.

Đỗ Địch An bay lượn xuống quảng trường, lúc này pháo đài cổ nằm ngang hàng với mấy tòa kiến trúc cao lớn, khí thể hùng vĩ. Bên ngoài pháo đài là một trang viên lớn, bốn phía trang viên có mấy trăm thủ vệ tuần tra.

Hắn trực tiếp hạ xuống trong trang viên, trước một tòa kiến trúc to lớn nhất.

Mười tên kỵ sĩ mặc ngân giáp trước tòa kiến trúc nhìn thấy Đỗ Địch An, lập tức chỉa thương tức giận, khiến trách:

- Kẻ nào? Lại dám xông vào trang viên Bá tước!

Thủ vệ gần đó bị kinh động, lập tức vây quanh lại, mấy chục cây thương chỉa về Đỗ Địch An.

- Mời Vesey Sterling ra gặp ta.

Đỗ Địch An nói.

Hơn mười vị thủ vệ nhất thời phẫn nộ, một người trong đó vung tay lên, quát:

- Bắt lại cho ta!

Mọi người xung quanh lập tức tiến lên.

Vèo!

Bóng đen lóe lên, tất cả kỵ sĩ đềi sững sờ tại chỗ, sau một khắc, trường thương trong tay bọn họ bị bẻ gãy rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, sau đó cánh tay bọn họ nắm thương cũng sắp rơi xuống, máu tươi từ xương cụt chảy ra, không đợi bọn họ gào thét, thân thể cũng theo đó mà ngã xuống, chia năm xẻ bảy tán loại trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ bậc thang.

Trước cửa trang nghiêm, khoảng khắc vượt qua luyện ngục.

Đỗ Địch An dần bình tĩnh thần sắc, thân thể vẫn trong tư thế ban đầu như thưa hề đụng tới, máu tươi chậm rãi lan đến chân của hắn, nhuộm đỏ cả đế giày.

Đằng sau kiến trúc có vài đạo âm thanh vút tới, người vọt tới đầu tiên là trung niên có mái tóc thật dài, khuôn mặt tuấn lãng, tóc hắn rối tung trên bai, trên người mặc chiếc áo choàng bẩn thỉu, áo choàng dính đủ mọi sắc màu thuốc. Một họa sĩ trong lâu đài, giờ phút này lại tỏa ra khí thế mạnh mẽ ác liệt, như một tảng đá lớn ầm ầm hạ xuống trước mặt đỗ Địch An.

Bậc thang hơi rung động, vỡ vụn ra mấy vết nứt.

Đỗ Địch An bình tĩnh nhìn hắn nói:

- Ta là Đỗ Địch An, mời Vesey Sterling ra gặp ta.

- Lão tử không cần biết ngươi là cài gì, dám giết người của ta, đi chết đi!

Trung niên nhìn thi thể văng vụn xung quanh Đỗ Địch An, trong mắt lộ ra sự giận dữ, gầm thét vung quyền đánh tới.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, không ngờ người này lại có tính khí táo bạo như thế, vèo một tiếng, như huyển ảnh vòng ra sau đối phương, cánh tay nâng lên cũng tự nhiên buông xuống, đấu nhón tay chảy xuống máu tươi, trên lưng trung niên bijphas ra một cái lỗ thủng khổng lồ, vừa vặn là vị trí trái tim.

Sau một khắc, người trung niên ngã xuống đất.

Lúc này, mấy bóng người khác cũng chạy tới, vừa lúc nhìn thấy trung niên ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Mời Vesey Sterling ra gặp ta.

Đỗ Địch An lần nữa lặp lại.

Một nữ tử vóc người đầy đặn, khuôn mặt đoan trang lạnh lùng nói:

- Ngươi chính là Đỗ Địch An, người công kích vương thành sao? Nếu đã đến rồi thì đừng hòng rời đi!

Đỗ Địch An hơi gương mắt:

- Nói như vậy, Bá tước đã nói qua với các ngươi?

- Đương nhiên đã nói qua, không thể đi Vương thành giúp Điện hạ tru diệt nghịch tắc, Bá tước đã vô cùng tiếc nuối, nếu ngươi đã chủ động đến cửa nhận chết, vậy đầu ngưi chúng ta có thể thay Điện hạ nhận rồi!

Người phụ nữ nói xong, toàn thân lan ra vật chất màu đen kích thích ma thân, hình ảnh nửa người nửa bọ cạp, chém giết đến Đỗ Địch An.

- Ngu xuẩn….

Trong con ngươi Đỗ Địch An lộ ra vẻ thâm trầm, kích thích ra ma ngân, lưỡi dao khủng bố mọc ra từ cơ thể hắn, tỏa ra ma uy ngập trời, trong nháy mắt trước pháo đài cổ đều âm tối.

Vèo!

Máu tươi tung tóe, tàn chi bay lượn.

Không có bất kỳ hình ảnh tranh đấu, hoàn toàn là một bên tàn sát.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nữ nhân nửa người nửa bọ cạp bị Đỗ Địch An chém giết, cửa lớn của pháo đài bị đánh bay, máu tươi lan tràn vào trong.

Nửa ngày sau, tin tức bá tước Vesey Sterling qua đời truyền đến các thành khác, gây nên xôn xao.

Mỗi quý tộc to nhỏ trong thành, từ Bá tước đến Tử tước, tất cả đều kinh ngạc, bọn họ biết, dù Bích Chủ trở về, cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết chết một vị bá tước. Cho dù làm sáng tỏ tội trạng cũng phải trải qua phiếu chọn của các bá tước, dù sao bọn họ cũng không phải quý tộc ngụy hàng ở bức khu, mà là Bá tước được thần quốc phong thưởng.

Tuy bọn họ không có năng lực liên đường thần quốc, nhưng chỉ cần thần quốc tồn tại, địa vị của bọn họ liền có thể được bảo đảm!

Nhưng lần này, Đỗ Địch An chém giết Bá tước Vesey Sterling, đồng thời tàn sát trang viên, việc này thức tỉnh hết thảy quý tộc.

- Đại nhân, có tin truyền đến, có mấy vị bá tước công khai lên tiếng phê phán, chuẩn bị liên hợp với những quý tộc khác thảo phạt vương thành.

Giữa Vương cung, Saul cẩn thận từng li từng tí nói với Đỗ Địch An.

Hắn sớm đã đoán được sẽ xuất hiện chuyện như vậy, hắn chỉ sợ những quý tộc này lại làm Đỗ Địch An tức giận, khiến đại khai sát giới.

Thần sắc Đỗ Địch An bình tĩnh, nói:

- Nếu bọn họ định công thành, ngươi đi giải quyết, đừng mời bọn họ trở lại, nhưng hãy để ta xem bọn họ kêu gọi được bao lâu, những bá tước khác không phải kẻ ngu, rất nhanh sẽ hiểu được tình cảnh bọn họ bây giờ là thấy kém cùng vô lực. Chuyện này không cần bận tâm, khi ta đăng vị Bích Chủ, nửa tháng sau tổ chức, trong khoảng thời gian này, ngươi mời những văn hào, thi nhân có uy vọng, truyền bá hình tượng chính diện của ta.