← Quay lại trang sách

Chương 910 Di Chuyển

Saul thấy Đỗ Địch An không xem những Bá tước này là chuyện đáng quan trọng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy rất đáng buồn, trong Cự Bích này tựa hồ không ai có thể ngăn cản nổi Đỗ Địch An rồi, trừ phi Bích Chủ trở về. Nhưng phải đến khi nào thì Bích Chủ mới trở về đây? Sau khi Bích Chủ trở về sẽ xử lý mình thế nào?

Trong lòng hắn cay đắng, những chuyện này khiến hắn phát sầu nhưng không thể làm gì. Hắn nhìn Đỗ Địch An một chút, thấy không để ý đến mình, tâm tư hơi động, nói:

- Đại nhân, những thi nhân và nhà âm nhạc này tính tình quái lạ, lại cậy tài khinh người, lỡ bọn họ không chịu thì làm thế nào?

- Vậy thì giết.

Trong lòng Saul hơi hồi hộp, vội hỏi:

- Đại nhân, nếu như giết bọn họ, chỉ sợ sẽ gây nên công phẫn, bình dân đối với Điện hạ không có ấn tượng gì, nhưng những thi nhân cùng nhà âm nhạc này có người đỡ phía sau rất nhiều, hơn nữa giữa những người cùng nghề nghiệp có liên lụy rất lớn! Còn nữa, lấy cái chết để dồn ép họ hỗ trợ nhưng có người chưa chắc sẽ chịu cúi đầu. Theo ta biết, đã từng có một vị quý tộc dùng tính mạng để áp chế một vị âm nhạc gia đến độc tấu cho hắn, kết quả vị âm nhạc gia này không đồng ý, sau đó vị quý tộc này dùng thế mạnh, kết quả một Bá tước khác yêu thích vị âm nhạc gia này biết được, hắn……..

Đỗ Địch An hơi xua tay, cắt ngang lời Saul, nói:

- Không phải giết bọn họ, mà là giết người thân hoặc người yêu của họ, cõi đời này có rất nhiều người không yêu quý chính mình, nhưng lại vô cùng yêu quý người bên cạnh mình. Nếu một người không chịu cúi đầu vì người mình yêu quý, như vậy giết thì cũng giết, tay chân làm sạch sẽ một chút là được, thời đại này chết một người cũng có gì đáng ngạc nhiên sao?

Saul ngớ ra, đây đúng là một biện pháp hữu hiệu, chỉ là, người bình thường sẽ không đành lòng ra tay đối với người vô tội, nhưng loại tâm tình này ở Đỗ Địch An dường như không tồn tại. Hắn nhìn Đỗ Địch An một chút, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu bắt cóc người ngươi yêu thích thì chẳng phải cũng có thể uy hiếp ngươi sao?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Địch An, hắn rất nhanh liền xóa bỏ suy nghĩ đó, bởi vì hắn cảm thấy có những người không thuộc những loại người này, mà đó chính là Đỗ Địch An.

- Còn có vấn đề gì sao?

Đỗ Địch An nói.

Saul phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nói:

- Không có, ta sẽ đi làm.

- Tốt nhất nên như vậy.

Sau mấy ngày Đỗ Địch An giết chết Bá tước Vesey Sterling, có vài quý tộc đi tới Vương thành trình thiệp mời, chuẩn bị tham gia đại lễ đăng vị, trong này thậm chí còn có hai vị Bá tước.

Tác dụng của giết gà dọa khỉ hoàn toàn nằm trong dự liệu của Đỗ Địch An, nhưng hắn mong chờ nhất là phòng Nghiên cứu ma vật lại vẫn chưa có hồi âm. Hắn chỉ có thể bảo Saul viết thêm thư cho phòng Nghiên cứu ma vật lần hai, xem đến cùng bọn họ có thái độ gì.

Cùng lúc đó, những quý tộc quy thuận này, Đỗ Địch An mời bọn họ đến giữa lãnh địa, ca tụng hình tượng chính diện của hắn.

Thủ đoạn đoạt Vương quyền mạnh mẽ, bây giờ cần bị lãng quên, tuy hắn không thể quản lý Cự Bích, nhưng cân nhắc đến việc có thể sẽ là Bích Chủ mấy năm nên thế nào cũng phải có hình tượng chính diện mới thuận tiện.

Ngoại trừ ca tụng hắn, còn có truy nã Ulita.

Thông qua giao thiệp quan hệ với những quý tộc này, Đỗ Địch An có thể chiêu nạp các nhân sĩ nổi danh để tạo dư luận, có câu nói “ba người thành hổ”, nói nhiều lần, tuy là giả cũng sẽ từ từ thành thật

Dù sao vẫn còn phổ cập tình huống, tốc độ truyền tin của thế giới này vẫn rất nguyên thủy, tuy có Thú Liệp giả tồn tại cùng với hệ thống tình báo, nhưng so sánh với một cú điện thoại có thể đưa tin mấy ngàn dặm ở thời đại trước thì vẫn là quá chậm. Hơn nữa hiệu xuất tình báo nhanh chỉ có ở những thế lực lớn, người bình dân phổ thông vẫn phải thông qua báo chí đưa tin.

Sau khi ở Vương cung đợi mấy ngày, công việc trong Vương cung đã hoàn toàn quen thuộc và ổn định, Đỗ Địch An tạm thời giao Vương cung lại cho Saul quản lý, hắn trở lại căm cứ thứ hai ở Ngoại Bích tiếp ứng cho Helisha, đồng thời mang những người thân tín quen thuộc như Kacheek, Noye và Guiness vào vách khu. Ngoài ra, trước khi giao cho Mắt Ưng bồi dưỡng Migcan cùng Zaki, hắn cũng chuẩn bị dẫn họ vào Nội Bích tôi luyện một phen.

Ngoại trừ người bên ngoài, Đỗ Địch An còn chuẩn bị di chuyển căn cứ thứ hai vào Nội Bích, mấy nhân viên kỳ cựu trong nhà xưởng ở căn cứ thứ hai giúp hắn sinh sản năng lượng mặt trời, hắn cũng chuẩn bị mang vào Nội Bích, đồng thời mời bọn họ làm sư phụ tạo ra càng nhiều công nhân, hắn dự định nhanh chóng gia tăng quy mô sinh sản năng lượng mặt trời, đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn, cũng là cái có thẻ làm ra vũ khí có lực sát thương nhất!

Chỉ cần điện lực lớn, uy lực liền có thể lớn vô hạn, cho dù là những người mạnh nhất cũng có thể trực tiếp bị điện biến thành cặn bã!

Hết thảy các quý tộc đều đợi Bích Chủ trước trở về, điều này cũng nhắc nhở hắn, Bích Chủ trở về chính là uy hiếp lớn nhất với hắn!

- Đáng tiếc, nếu Cự Bích thật lớn này giao cho ta thống trị, phía trên không có thần quốc, ta chính là Vương chỗ này, lại thật sự có thể phổ cập điện năng, để trong này nhanh chóng tiến vào thế kỷ mới…..

Đỗ Địch An đứng trên Vương cung nhìn thế giới to lớn, trong lòng có chút tiếc hận, nếu không có Thần quốc cùng Bích Chủ, hắn đã thật sự hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, mặc dù nơi này là thế giới chỉ có người may mắn sống sót thì hắn cũng có lòng tin dẫn dắt bọn họ đánh vỡ Cự Bích này, trục xuất hết thảy ma vật trên địa cầu!

Nhưng không như mong muốn, hắn dùng thủ đoạn đến mức này thì không thể ở lâu, cho dù có thể giết chết Bích Chủ, thậm chí là giết chết sứ giả Thần quốc đến dò hỏi nơi này.

Nhưng thời gian đã quá lâu rồi, trôi qua mười năm hai mươi năm, Thần quốc nhất định sẽ nhận ra được sự khác thường, tuy lúc đó trong tay hắn đã tích góp được điện năng rất lớn đủ để giết chết Vực Sâu Cất Bước giả ( kẻ hành tẩu Thâm Uyên), nhưng không biết trong Thần quốc có cường giả ra sao cùng với vũ khí thế nào. Hắn cảm thấy, trong Thần quốc chắc chắn sẽ không bị lạc hậu, chí ít, vậy như điện năng, trong mắt người thống trị cao nhất ở Thần quốc sẽ không quá ngạc nhiên.

Bởi vậy, chỉ dựa vào sự phát triển trong Cự Bích này, tuy hắn có thể tự tin chiến đấu với hết thảy ma vật thì cũng không có tự tin để chống đỡ cùng Thần quốc.

Trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn cười, người hắn kiêng kỵ nhất không phải là những ma vật hung tàn ở ngoài Cự Bích, mà là một đám người sinh sống tốt.

- Saul, mời Nham tộc, Dực tộc cùng Long tộc, mỗi một gia tộc bỏ ra một Ma ngân truyền kỳ đi.

Đỗ Địch An bàn giao cho Saul:

- Nói cho bọn họ biết, nếu không bỏ ra nổi thì để tộc trưởng bọn họ đến gặp ta.

Saul ngẩn ra, Đỗ Địch An lại giao cho hắn một việc khó:

- Đại nhân, số lượng Ma ngân truyền kỳ ít ỏi, mặc dù là gia tộc Thú ma cũng chưa chắc có thể lập tức lấy ra! Hơn nữa buộc bọn họ lấy ra sẽ khiến bọn bọ sinh ra ý phản ngược, cái được không đủ bù đắp cái mất. Ngài đã có Ma ngân truyền kỳ rồi, hơn nữa còn là Ma ngân Cắt Rời giả, mạnh hơn nhiều so với bọn họ, nếu muốn đổi thì không phải quá thiệt thòi!

- Cái này là cho các anh em của ta dùng.

Đỗ Địch An liếc hắn một cái:

- Lúc này không phải lúc người thương nghị, nếu ngươi đau lòng thay bọn họ, vậy ngươi có thể thế bọn họ.