Chương 916 Thần Phục
Thủ vệ lại một lần nữa chạy đi thông báo, không bao lâu sau Đỗ Địch An đã nhìn thấy Olava đứng dậy, cùng thủ vệ đi ra ngoài, cùng lúc đó ba vị Khai Hoang Giả khác đang nghiên cứu bên trong cũng đi cùng Olava.
Một lát sau, Đỗ Địch An đã nhìn thấy một ông lão tóc bạc cùng với ba vị Khai Hoang Giả trang phục khác nhau đi cùng, đi theo sau thủ vệ chậm rãi đi tới, nhìn qua khí định thần nhàn, có chút khí thế.
- Đỗ tiên sinh?
Olava nhìn thấy Đỗ Địch An, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đây là hắn lần thứ nhất hắn gặp mặt Đỗ Địch An, mặc dù lần trước Ulita có tổ chức hội nghị thảo phạt kẻ xâm lấn hắn cũng không có tham gia, mà để Phó viện trưởng tham gia, hắn đã nhiều năm không rời khỏi núi St. Lucia rồi.
- Olava viện trưởng?
Đỗ Địch An đánh giá rồi hắn một chút, trên mặt cũng không có ý cười, nói:
- Viện trưởng hẳn phải biết mục đích của ta đến tìm các ngươi là gì, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, đầu tiên, phối hợp với Vương Thành truy nã tội phạm Ulita, thứ hai, quan hệ giữa Phòng Nghiên Cứu Ma Vật cùng Vương Thất vẫn như lúc Bích Chủ tiền nhiệm cai trị, hai điểm này ngươi có thể làm được không?
Trong con ngươi già nua của Olava lóe lên một tia sáng, lẳng lặng mà nhìn Đỗ Địch An, phương thức nói chuyện của thiếu niên này trực tiếp không có tình người, hơn nữa trên mặt không hề có ý cười, người bình thường khi đề cập tới vấn đề này đều sẽ lộ ra một nụ cười, dù là giả tạo đi nữa, nhưng người này dù là nở một nụ cười giả tạo cũng không tình nguyện, thái độ như vậy khiến hắn cảm thấy có chút tức giận, bất quá hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ khẽ nói:
- Đỗ tiên sinh, tội danh của Ulita điện hạ, chỉ sợ có điểm kỳ lạ, hi vọng ngươi không nên dễ dàng cho ra kết luận.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Ta là người ưa thích đi thẳng vào vấn đề, không thích dông dài, sự tình Ulita điện hạ ra sao, trong lòng các ngươi hiểu rõ, hôm nay ta lại đây cũng không phải là thương nghị với các ngươi, bởi vì các ngươi đã bỏ qua cơ hội thương nghị cùng ta, ta tự mình lại đây chỉ để thông báo cho các ngươi một điều, các ngươi có thể phản kháng, có thể không bày tỏ ý kiến, nhưng như vậy chính là đối địch với ta!
Olava khẽ cau mày, khẩu khí của Đỗ Địch An khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái, nếu như dùng bốn chữ để hình dung, vậy chính là " Hung hăng vênh váo ", thậm chí là hùng hổ doạ người, bất quá thái độ cứng rắn như vậy cũng làm cho hắn không nhịn được suy nghĩ tới lá bài tẩy trong tay Đỗ Địch An cùng với lá bài tẩy trong tay bọn họ, suy nghĩ chốc lát, trong mắt hắn có một tia lạnh lùng, nói:
- Đỗ tiên sinh, nếu ngươi muốn nói chuyện trực tiếp như vậy thì ta khuyên ngươi một câu, đừng đánh giá mình quá cao, bất cứ lúc nào Bích Chủ cũng có thể sẽ trở về, mọi việc đều lưu một đường, cũng là cho chính ngươi một cơ hội!
Đỗ Địch An nhìn vào mắt hắn, nói:
- Ngươi là đang uy hiếp ta sao? Ngươi cảm thấy với những việc ta đã làm, một khi Bích Chủ trở về còn có thể tha thứ cho ta sao? Nếu như là không, tại sao ta không thể đuổi tận giết tuyệt? Kết quả chỉ có một, ta giết một người là giết, giết một vạn người cũng là giết, tại sao không giết tới khi mình sung sướng mới thôi? Mặt khác, ta cũng khuyên ngươi một câu, chí ít trong vòng hai năm Bích Chủ sẽ không trở về, nếu như ngươi không tin thì có thể đi hỏi Ulita một chút, nàng hẳn là biết rõ.
Olava hơi thay đổi sắc mặt, hắn tất nhiên trong thời gian ngắn Bích Chủ sẽ không trở về, thế nhưng để cho Đỗ Địch An nói trước lại làm cho hắn rất không thoải mái, bất quá hắn biết không cần thiết phải nói đạo lý với người điên, hắn trầm giọng nói:
- Trước tiên không nói khi nào Bích Chủ trở về, Đỗ tiên sinh, trước khi Bích Chủ trở về, ngươi vẫn làm bệ hạ của ngươi, phòng nghiên cứu tiếp tục làm nghiên cứu của chúng ta, chúng ta sẽ không để ý tới sự việc của ngươi, cũng hi vọng ngươi không nên quấy rầy chúng ta, từ trước đến giờ phòng nghiên cứu chúng ta không thích vướng vào những chuyện này.
Đỗ Địch An im lặng nhìn hắn, nhìn chằm chằm khiến trong lòng Olava có cảm giác không được tự nhiên, sau đó Đỗ Địch An chậm rãi mở miệng, nói:
- Viện trưởng, là cái gì cho ngươi tự tin để ngươi có thể nói chuyện với ta như vậy?
Olava choáng váng. Ba vị Khai Hoang Giả Ở phía sau hắn thay đổi sắc mặt, kinh nộ nhìn Đỗ Địch An, lời này đã tương đối không khách khí rồi!
Olava phản ứng lại, vẻ mặt ôn hòa được bao phủ bởi một tầng sương lạnh, hắn nói:
- Đỗ tiên sinh, nếu ngươi cướp đi Vương cung, tu hú chiếm tổ chim khách nhiều ngày như vậy, hẳn là cũng biết Phòng Nghiên Cứu Ma Vật chúng ta là nhân vật gì, coi như Aristotle bệ hạ ở đây cũng không dám đụng đến một tấc đất của phòng nghiên cứu chúng ta, Ngươi đừng tưởng rằng không ai có thể trị được ngươi!
Trong mắt Đỗ Địch An tràn ngập trào phúng nhìn hắn, nói:
- Nói đến nói lui, thứ ngươi dựa vào chỉ là Thần quốc sau lưng mà thôi, nhưng ngươi không nên ngu muội như vậy, có một câu ngạn ngữ, gần trong gang tấc, người tận địch quốc, mặc kệ ngươi có chỗ dựa gì, ngươi đã đứng trong phạm vi công kích của ta, chỉ cần ta đồng ý có thể lập tức gỡ đầu của ngươi xuống, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta!
Olava hơi híp mắt lại, nói:
- Nếu như ta dám tới gặp ngươi thì không sợ ngươi làm gì, coi như ngươi giết ta, ta cũng sẽ không để cho phòng nghiên cứu chúng ta quy hàng ngươi, hơn nữa giết ta ngươi cũng sẽ chết, sứ giả Thần quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi, một bộxương già của ta đổi sinh mệnh một người trẻ tuổi như ngươi, vẫn có lời.
- Sứ giả Thần quốc có thể tìm kiếm ta khắp nơi trên trái đất này sao?
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Rời khỏi Cự Bích này, thế giới rộng lớn, ta có thể đi bất cứ địa phương nào, những người như chúng ta muốn thay hình đổi dạng dễ như ăn cháo vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ đợi Bích Chủ trở về quyết một trận tử chiến với hắn sao?
Olava cười nhạt nói:
- Thế giới rất lớn, nhưng ngươi và ta đều phải sinh sống trong Cự Bích, rời khỏi Cự Bích chỉ có một con đường chết, tuy thực lực ngươi mạnh nhưng vẫn chưa đạt tới chúa tể, tuy rằng lúc này khu vực phụ cận Cự Bích an toàn, đủ cho ngươi sinh sống, nhưng sâu trong Hoang Khu, coi như là Hành Tẩu Thâm Uyên giả cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, mà bên ngoài mỗi Cự Bích đều có một khu vực như bậy bao quanh, giống như kênh đào bảo vệ pháo đài, ngươi lấy cái gì để vượt qua? Trên trời có Lôi Điểu, dưới đất có ma vật thâm uyên, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn đi nơi nào?
- Xem ra ngươi biết rất nhiều.
Vẻ mặt Đỗ Địch An còn bình tĩnh hơn hắn, nói:
- Nhưng ngươi đã quên, ta từng cấu kết cùng kẻ xâm lấn, những kẻ xâm lấn này đến như nào, ta sẽ rời đi như thế, không có đường lui này, ngươi cho rằng ta dựa vào đâu để lấy Nội Bích?
Olava sửng sốt. Hắn sững sờ trong chốc lát, lập tức tỉnh táo lại, trên mặt biến sắc, mồ hôi lạnh toát ra. Hắn được biết Đỗ Địch An hiệp trợ kẻ xâm lấn trốn thoát khỏi mấy người Ulita truy sát, cũng biết Đỗ Địch An cấu kết với kẻ xâm lấn, nhưng hắn không suy nghĩ sâu càng không nghĩ đến, những kẻ xâm lấn này sẽ lấy ra phương pháp rời khỏi Cự Bích để giao dịch với Đỗ Địch An! Bây giờ suy nghĩ một chút, đúng như Đỗ Địch An nói, không có đường lui làm sao hắn dám cứng rắn như thế?
- Có thể vượt qua khu vực thâm uyên, nơi này không nhốt được hắn...
Tâm tư Olava chuyển động, điểm này vượt qua dự đoán khiến hắn không ứng phó kịp, hơn nữa cũng biến tự tin lúc trước của hắn thành trò cười. Nếu Đỗ Địch An có thể rời đi bất cứ lúc nào thì còn cần phải sợ Thần quốc sau lưng bọn họ nữa sao?
- Hiện tại viện trưởng đã nguyện ý phối hợp chưa?
Đỗ Địch An nhìn hắn, giống như từ trên cao nhìn xuống. Olava có cảm giác giờ khắc này sắc mặt mình có chút khó coi, hắn nỗ lực giữ vững bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Đỗ Địch An nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt không hề do dự, tràn ngập sự tự tin cùng quyết đoán, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng biến mất, hắn trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói:
- Chúng ta đồng ý phối hợp với ngươi giống như với Aristotle bệ hạ trước kia.
- Thức thời là tốt.
Vẻ mặt Đỗ Địch An hờ hững nói:
- Sau ta sẽ phái người của ta tới đây lấy một ít đồ.
Sắc mặt Olava không ngừng biến ảo, thấp giọng nói:
- Ta biết rồi.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đảo qua ba vị Khai Hoang Giả sau lưng của hắn, hừ lạnh một tiếng, xoay người bay lên trời, rời khỏi ngọn núi này. Nhìn theo bóng lưng Đỗ Địch An đi xa, một trung niên Khai Hoang Giả nắm chặtnắm đấm, cắn răng quay sang Olava nói:
- Viện trưởng, tiểu tử này thật quá đáng, chúng ta thật sự bị hắn khuất nhục sao, chúng ta ở trên núi không ra, hắn có thể làm gì được chúng ta?
Thần sắc Olava phức tạp, chậm rãi thu hồi ánh mắt, thở dài, nói:
- Là ta đánh giá thấp người này rồi, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự là khó có thể tin tưởng được người mưu trí như vậy, tâm tính như vậy lại là một thiếu niên.
Trung niên Khai Hoang Giả hừ một tiếng nói:
- Viện trưởng, ta cũng không nhìn ra tiểu tử này có mưu trí gì, tâm tính cũng ấu trĩ, hung hăng ngông cuồng, một chút lòng dạ cũng không có, nếu như thái độ của hắn tốt một chút, cố gắng nói chuyện với chúng ta, tuy rằng chúng ta cũng sẽ không đồng ý, nhưng ít ra cũng có vẻ hiểu chuyện, đâu ra kiểu nói chuyện như vậy, một chút giáo dưỡng cũng không có!
Olava khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Bởi vì hắn biết chúng ta nhất định phải khuất nhục, cũng không cần thiết cho chúng ta sắc mặt tốt, trái lại thái độ cứng rắn như vậy khiến chúng ta không có bất kỳ cơ hội nào, nếu như hắn nói chuyện khách khí, chuyện này còn có thể chậm rãi kéo dài, aiz, ta vốn tưởng rằng Ulita tuổi còn nhỏ kia đã xem như là người thông tuệ hiếm thấy, không nghĩ tới thiếu niên này còn hơn nàng gấp mười lần, khó có thể tin tưởng được địa phương sinh hoạt của tiện dân như Ngoại Bích cũng có thể bồi dưỡng ra nhân tài như vậy...
Trung niên Khai Hoang Giả cảm thấy uất ức, nói:
- Viện trưởng, dựa vào đâu mà chúng ta phải khuất phục hắn? Nếu dồn chúng ta tới chân tường, chúng ta liên hợp với Ulita điện hạ cùng Dực Vương, cố thủ tại Thần sơn, hắn có thể làm gì chúng ta?
Olava nhìn hắn một chút, nói:
- Theo lời ngươi nói, tất nhiên hắn không cách nào đánh vào, nhưng chúng ta cũng không cách nào đi ra ngoài, ngươi đừng quên, hắn mời chúng tự mình ra ngoài gặp hắn đã nói rõ hắn biết được trên thần sơn có không ít cạm bẫy, sở dĩ cạm bẫy có uy lực là bởi vì xuất kỳ bất ý, nếu hắn đã biết được, cạm bẫy này còn có ý nghĩa gì? Hắn không tấn công chúng ta được, có thể chuyển sang tấn công phân bộ của chúng ta, thời gian lâu dài cạn kiệt lương thực cùng nước, hắn lại dùng hỏa công, chúng ta chống lại như thế nào?
Trung niên Khai Hoang Giả sửng sốt, nhất thời nói không ra lời.
- Chỉ mong Bích Chủ có thể về sớm một chút, cố gắng chịu đựng mấy ngày này đi, hi vọng hắn không nên được voi đòi tiên, nếu không thì...
Olava thở dài, ngẩng đầu nhìn phương hướng Đỗ Địch Anrời đi, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo....
p