Chương 918 Hấp Thu Thú Ma Khí
Huyết tước?
Larrell khẽ cau mày, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng biết quan hệ Đỗ Địch An cùng Helisha, cũng biết Hathaway đã mang Thú Ma Khí của Helisha về Long tộc rồi, chính là bởi vì mang Huyết Tước về mới chứng thực được tin Helisha đã qua đời, dù sao Khai Hoang Giả bình thường sẽ không vứt bỏ Thú Ma Khí, mặc dù bị thương, cũng sẽ tìm Thú Ma Khí về sau khi thương thế hồi phục, hơn nữa chủ nhân cùng Thú Ma Khí có cảm ứng đặc thù, thường thường có thể cảm nhận được vị trí của Thú Ma Khí, mặc dù khoảng cách xa ngoài vạn dặm cũng có thể cảm giác được một phương hướng mơ hồ, vì vậy chỉ cần có tâm đi tìm, tuyệt đối có thể tìm được.
- Huyết tước là đồ vật của Long tộc chúng ta...
Larrell cân nhắc ngôn từ một chút, chuẩn bị nói vài câu khách sáo, dù sao Đỗ Địch An đấu đá lung tung đi tới Long tộc bọn họ, yêu cầu đồ vật, bọn họ liền chắp tay giao ra giống như bé ngoan, truyền đi sẽ khiến người khác chê cười.
- Nếu như không giao, Long tộc cũng không cần tồn tại.
Đỗ Địch An mở miệng, cắt ngang rồi lời của nàng.
Lời sau của Larrell nhất thời bị kẹt ở cuống họng, nàng hơi nhếch miệng, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, nhìn vẻ mặt Đỗ Địch An lạnh lùng không có một tia cảm xúc, nàng sững sờ nửa ngày, lửa giận trong lòng bùng lên, cắn răng, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, Long tộc bọn họ đã không phải Long tộc lúc trước nữa rồi, tuy rằng gốc gác vẫn còn, nhưng nguyên khí đại thương, Long mẫu cùng tộc trưởng, cùng với những Khai Hoang Giả khác đều lần lượt bị giết, còn có mấy vị Khai Hoang Giả còn sót lại ở hoang khu, nhưng cũng khó có thể so sánh cùng Đỗ Địch An, nàng không dám làm thiếu niên ở trước mắt tức giận.
- Được, ta cho!
Nàng hít một hơi thật sâu, nuốt cơn giận trong lòng xuống, trước ẩn nhẫn, nét mặt già nua dần dần yên bình lại:
- Helisha là người Long tộc chúng ta, mặc kệ là trước kia hay là tương lai đều là như thế, Huyết Tước này là Thú Ma Khí của nàng, nên đưa cho nàng.
Hàn ý trong mắt Đỗ Địch An giảm xuống, nói:
- Vậy thì cho ta đi.
- Ngươi chờ, ta cho người đi lấy.
Larrell thấy Đỗ Địch An không cắt ngang lời của nàng, nhẹ thở ra một hơi, quay sang người bên cạnh thấp giọng dặn dò. Đỗ Địch An lẳng lặng chờ, nhưng tròng mắt biến đổi, dư quang lần theo người rời đi, một lát sau, người kia đi tới một ngọn núi khác, sau đó trở lại thì trong tay ôm một hộp lớn màu đỏ sậm, rộng hai thước, dài chín thước, nước sơn đỏ trên cái hộp thâm trầm, tràn ngập cảm giác cao quý cổ điển, điêu khắc hoa văn phức tạp cùng với huy hiệu Long tộc.
Ánh mắt Đỗ Địch An xuyên thấu qua hộp, nhìn thấy một cự kiếm lẳng lặng nằm bên trong, chính là Huyết Tước. Ôm huyết tước là một người trẻ tuổi, trên mặt có mấy phần vất vả, nhưng hắn cẩn thận che giấu đi, chỉ là từ việc hắn cắn chặt quai hàm có thể nhìn ra, tựa hồ đồ vật trong tay khá trầm trọng.
Larrell ra hiệu cho hắn, người trẻ tuổi ôm hộp đi tới trước mặt Đỗ Địch An, có chút sốt sắng nhìn Đỗ Địch An, xách hộp cẩn thận từng li từng tí một vùng đưa ra. Đỗ Địch An nhấc tay vồ một cái, nâng lên trên vai, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người ở đây, xoay người, ma dực duỗi ra bay lên trên không, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt mấy người.
Nhìn vị ôn thần Đỗ Địch An này rốt cục đã rời đi, tất cả mấy người Larrell đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trên lưng ướt sũng, tuy sắp tới mùa nóng, nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt. Bàn tay Larrell nắm chặt cây gậy mím môi, trong mắt lộ ra vẻ phẫn hận, nhưng càng nhiều chính là thống khổ cùng bi ai.
Trở lại Vương Cung, Đỗ Địch An thu hồi Ma Dực, bước đi như bay, đi tới trước mặt Helisha trên vương tọa, vương tọa này tương đối rộng rãi, đủ cho hai người ngồi, Đỗ Địch An ngồi bên cạnh Helisha, đưa hộp trong tay tới trước mặt nàng, trên mặt tươi cười, nói:
- Tuy rằng hơi trễ, nhưng cuối cùng cũng coi như là tìm được đồ vật trở về rồi, đoán xem trong này là cái gì?
Saul nhìn thấy thần thái này Đỗ Địch An, nhất thời trợn mắt líu lưỡi, khẩu khí bướng bỉnh như hài tử này, thật là kẻ trước kia mạnh mẽ đoạt vương cung, giết người như ngóe?
Noyes ở một bên khác lại rất bình tĩnh, tựa hồ đã quen với việc này. Thời điểm Đỗ Địch An đưa chiếc hộp trong tay tới trước mặt Helisha, rốt cục vẻ mặt Helisha có một tia biến hóa, con ngươi đen thuần của nàng hơi chuyển động, hạ thấp, nhìn chiếc hộp có nước sơn đỏ sậm trước mặt, cánh tay nhỏ khẽ nâng lên, Sờ vào chiếc hộp, oành vùng một tiếng, nhìn giống như xoa nhẹ nhưng lại có sức mạnh kinh khủng, nàng đập vụn chiếc hộp, nắm lấy chuôi đại kiếm bên trong.
Trên chuôi kiếm khảm nạm đá quý màu đỏ, trong nháy mắt khi nàng nắm chặt tựa hồ lóe lên tia sáng yêu dị. Đỗ Địch An nhìn thấy nàng chủ động xuất hiện biến hóa, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, phải biết, bây giờ Helisha dù nhìn thấy máu tươi cũng có thể duy trì tư thế như cũ, hoặc là thần thái sẽ phát sinh biến hóa, nhưng chắc chắn sẽ không đưa tay ra! Liền ngay cả bản năng khát máu cũng có thể khắc chế, nhưng giờ khắc này lại chủ động đưa tay, nắm lấy Thú Ma Khí của mình.
Hắn nghĩ tới Larrell, trong lòng có một tia chấn động, Khai Hoang giả cùng Thú Ma Khí, tựa hồ là quan hệ chặt chẽ không thể tách rời! Đang lúc này, Huyết Tước được Helisha nắm chặt bỗng nhiên hòa tan, hóa thành niêm dịch màu đen, theo bàn tay của nàng lan tràn ra toàn thân, một lát sau, trên người nàng xuất hiện vảy màu đen, muốn tiến vào trạng thái ma thân.
Đỗ Địch An sợ bắn lên, vội vã lay động lục lạc, lay động sáu lần, đây là chỉ lệnh dừng lại tất cả hành động. Khiâm thanh lục lạc kết thúc, niêm dịch màu đen trên người Helisha cũng ngừng lại, sau một khắc, niêm dịch màu đen từ từ chìm vào trong da thịt của nàng, biến mất không còn tăm hơi. Đỗ Địch An ngớ người nâng nàng dậy, xem một lượt trái phải trước sau, ngạc nhiên phát hiện thân thể của nàng vẫn duy trì trạng thaí nhân loại như cũ, nhưng Huyết Tước lại không còn, tựa hồ đã hòa tan vào trong thân thể của nàng! Nhưng một khi Thú Ma Khí hòa vào thân thể sẽ tiến vào trạng thái ma thân, nếu như giải trừ trạng thái ma thân, Thú Ma Khí sẽ trở về trạng thái "Khí cụ", rời khỏi thân thể chủ nhân.
Trong lòng Đỗ Địch An có một tia lo lắng, sợ rằng Helisha sẽ mất khống chế, lo lắng thân thể nàng sẽ xuất hiện tình hình không tốt, làm tổn thương thân thể nàng, tình huống như vậy hắn chưa từng gặp, không biết sẽ phát sinh hậu quả gì, bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi hối hận khi mangThú Ma Khí về cho nàng.
- Hi vọng ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì...
Đỗ Địch An nhìn vào hai mắt của nàng, muốn từ bên trong tìm được một chút tin tức hữu ích, nhưng hắn có thể nhìn thấy cũng chỉ là hắc ám vô tận.