← Quay lại trang sách

Chương 919 Thu Hoạch

Sau khi hấp thu Thú Ma Khí, Helisha khôi phục nguyên dạng, đáy mắt lấp lóe qua ánh sáng cũng dần dần bình thường trở lại, im lặng ngồi xuống, không có bất kỳ biểu lộ, cũng không có dị động gì.

Đỗ Địch An nhìn nàng chăm chú, nhìn hồi lâu vẫn bất động. Thấy nàng không có phản ứng gì, trong mắt Đỗ Địch An loé lên một vệt sáng màu vàng sậm, thôi thúc năng lực ma ngân tỉ mỉ quan sát thân thể của nàng, rất nhanh đã phát hiện cốt cách trong cơ thể nàng bị nhiễm niêm dịch màu đen, chính là Huyết Tước sau khi hòa tan.

Huyết Tước này còn muốn lớn hơn bản thân Helisha, nhưng giờ khắc này sau khi hòa tan lại co lại như thế, niêm dịch cô đọng lại bám lên xương cốt, khiến cho xương cốt vốn màu trắng trở nên đen kịt, hơn nữa xương cốt càng thêm sắc bén, nhìn vừa giống một con rết màu đen, vừa giống một đầu Giao Long tỏa ma khí ra tứ phía, đặc biệt bắt mắt.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, ngưng mắt nhìn một lúc, lúc này niêm dịch màu đen tựa hồ yên tĩnh lại, không có bất kỳ biến hóa nào khác, hắn nhìn Helisha một chút, cuối cùng thu hồi ánh mắt, từ tình huống trước mắt đến xem, chí ít tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì, chỉ là khiến hắn không nghĩ ra tại sao lúc này Thú Ma Khí có thể hòa vào trong cơ thể, nhưng không biến thành trạng thái ma thân, đại khái là cơ duyên tạo hóa của Helisha đi.

Chuyện này như một đoạn nhạc đệm, đi qua rất nhanh. Nửa đêm, Jinny cùng một đám giáo sư vương thất trở lại vương cung, Đỗ Địch An đang rửa chân, nghe được Jinny trở về liền kêu Noyes mời bọn họ vào, sau đó tự nhiên tiếp tục ngâm chân.

- Thiếu gia, ta đã trở về.

Jinny nhìn Đỗ Địch An ngồi trước bàn đọc sách trong vương cung, cúi đầu hành lễ. Ở sau nàng là bảy, tám vị giáo sư khoác trường bào, tuổi tác đại đa số đều là năm mươi trở lên, có người tóc trắng phơ, người nhìn qua nhỏ tuổi nhất cũng đã là trung niên rồi.

- Cực khổ rồi, ăn tối chưa?

Ánh mắt Đỗ Địch An rời khỏi thư tịch trên tay, nhìn phía Jinny.

Jinny cúi đầu đáp:

- Đa tạ thiếu gia quan tâm, chờ hết bận ta sẽ trở về ăn.

- Không cần phải trở lại, ta đã mời Noyes chuẩn bị cho ngươi rồi.

Đỗ Địch An nói rằng. Bên cạnh Noyes hiểu ý, đánh một ánh mắt cho người hầu gái bên cạnh, hầu gái này lập tức rời đi.

Jinny nhìn Đỗ Địch An một chút, môi khẽ nhúc nhích, cúi đầu nói:

- Đa tạ thiếu gia.

- Lần này thu hoạch thế nào?

Đỗ Địch An hỏi.

Jinny lấy ra một cuốn sách nhỏ từ trong lòng, trả lời:

- Hồi bẩm thiếu gia, ta đã viết hết câu trả lời của Olava lên đây.

Noyes tiến lên, cầm lấy sách nhỏ đưa cho Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An mở ra nhìn, chữ viết thanh tú là của Jinny, hắn lật từng cái từng cái ra xem từ trên xuống dưới, mỗi câu trả lời đều đối ứng với vấn đề của hắn, lông mày dần dần nhăn lại, cuối cùng khép lại:

- Lão già này, quả nhiên sống không uổng, cũng không sợ chết!

Jinny thấy vẻ mặt hắn liền biết đã xảy ra vấn đề, cúi đầu nói:

- Thiếu gia, ngài cảm thấy hắn trả lời là lừa gạt chúng ta sao?

- Lão này từ vấn đề thứ hai đã ý thức được mục đích của chúng ta, hẳn là sau đó hắn hiểu rõ sự tình của ta, biết được tình huống của Helisha, vì vậy tránh nặng tìm nhẹ trả lời vấn đề cho có, đồng thời trong đó có mấy câu trả lời còn có cố ý dẫn dắt chúng ta phạm sai lầm.

Ánh mắt Đỗ Địch An lãnh đạm, ném sách nhỏ vào giữa sọt rác. Jinny nhìn sách nhỏ rơi vào trong giỏ rác, hơi cắn môi nói:

- Là thuộc hạ hành sự bất lực, xin thiếu gia trách phạt!

- Việc này ngươi không làm sai, không nên tự trách.

Thần sắc Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Ta cũng không có hi vọng hắn có thể cố gắng trả lời vấn đề của ta, vì vậy trong này cũng có mấy cái chủ yếu để nhằm vào hắn, nói chung đáp án ta cần đã có, ngươi làm rất tốt, đợi lát nữa lưu lại ăn bữa tối đi.

Jinny ngớ người, cảm giác nghe không hiểu Đỗ Địch An đang nói cái gì, xem vẻ mặt Đỗ Địch An cũng không có một chút cao hứng nào, nhưng lời nói vừa rồi lại như khen nàng, khiến cho nàng không đoán ra được tâm tư của Đỗ Địch An, nàng nhanh chóng suy tư một thoáng, nói rằng:

- Ta vẫn nên trở lại ăn thì hơn, thời điểm không còn sớm, không quấy rầy thiếu gia ngài nghỉ ngơi nữa.

- Không có gì, Ta ngủ trễ, Noyes cũng đã chuẩn bị cho ngươi rồi.

Đỗ Địch An xua tay nói, không cho nàng cơ hội thương nghị nữa, nhìn về phía các giáo sư ở sau nàng hỏi:

- Các vị lão tiên sinh, sách báo tương quan nghiên cứu hành thi đã mang về hết chưa, có rơi mất không?

Tám tên giáo sư thấy Đỗ Địch An rốt cục đã nhắc tới bọn họ, trong lòng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, một lão nhân tóc hoa râm tuổi tác lớn nhất trong tiến lên một bước, cung kính nói:

- Khởi bẩm đại nhân, chúng ta đã lựa chọn tất cả thư tịch liên quan trong thư viện dưới long đất của Olava, sau đó còn kiểm tra hai lần, xác nhận không bỏ sót, theo ta được biết, tất cả tư liệu quý giá của phòng nghiên cứu ma vật đều bị Olava lưu giữ trong thư viện của mình, hắn thường xuyên sẽ lật xem.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu nói:

- Thời điểm các ngươi đến, trong thư viện có vết tích đã bị động qua không?

Lão nhân tâm tư thông tuệ, nghe ra được ý tứ của Đỗ Địch An, mỉm cười nói:

- Khởi bẩm đại nhân, Jinny đại nhân đã nói qua muốn tập kích, chúng ta đến rất đột nhiên, hẳn là bọn họ không kịp di chuyển tư liệu, hơn nữa bọn họ cũng không biết mục đích của chúng ta đi lần này.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu:

- Vậy thời điểm các ngươi muốn lấy thư tịch, lão gia hỏa này có thái độ gì?

Nghe được Đỗ Địch An gọi thẳng là "Lão gia hoả", mặc dù biết hắn nói chính là Olava, lão nhân vẫn cảm thấy lúng túng, dù sao hắn cũng coi như là xấp xỉ tuổi tác Olava, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói rằng:

- Mặc dù Olava có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có ngăn cản chúng ta, trái lại mấy học sinh của hắn sắc mặt giận dữ, nhưng đã bị hắn ngăn cản.

Đỗ Địch An hiểu được, nói:

- Các vị cực khổ rồi, thời gian đã không còn sớm, về sớm một chút nghỉ ngơi đi.

- Vâng, đại nhân.

Lão nhân cùng với bảy người còn lại cung kính nói, thấy Đỗ Địch An không lưu bọn họ lại ăn bữa tối, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.

Chờ các giáo sư rời khỏi vương cung, Jinny mới đi theo thủ vệ vận chuyển những thư tịch kia tới giữa vương cung, thư tịch được xếp được cao một đống, Đỗ Địch An nhìn ra chừng hai, ba trăm bản. Những thư tịch này hắn đều muốn đích thân học tập, đổi làm là hắn khi còn bé, để hắn đọc nhiều sách như vậy, hắn thà rằng chết đi còn hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy những thư tịch này, trái lại trong lòng hắn cảm thấy một tia hưng phấn, cũng không phải nói hắn trở nên hiếu học, mà là thư tịch càng nhiều, nói rõ phòng nghiên cứu ma vật nghiên cứu càng sâu ở phương diện này, cũng nói rõ hi vọng tìm tới phương pháp từ bên trong càng to lớn hơn! Hơn nữa, lấy trí nhớ cùng thị giác của hắn bây giờ, tốc độ đọc gấp mấy chục lần người bình thường, thư tịch tuy nhiều, nhưng hắn tin tưởng mình rất nhanh sẽ có thể đọc hết.