← Quay lại trang sách

Chương 939 Tuyệt Vọng Rừng Rậm

Đỗ Địch An hơi tăng tốc, hi vọng có thể tận lực trước khi màn đêm buông xuống, đặt chân tới được hoang khu.

Theo từng bước thâm nhập, Đỗ Địch An nhìn thấy mặt đất dưới chân đều là một mảnh đất đen cằn cỗi, không có một ngọn cỏ dại, tất cả đều là vết chân loang lổ, không có bất kỳ vết tích kiến trúc nào của thời đại trước, tựa hồ trải qua mấy trăm năm phong sương cùng ma vật tàn phá, đã sớm bị san bằng.

Thổ nhưỡng tỏa ra mùi vị máu tanh nồng nặc không thay đổi, giống như đã hòa lẫn với máu qua nhiều năm tháng dài đằng đẵng. Đỗ Địch An nhìn thấy bạch cốt di hài tùy ý rải rác trên đất, có hài cốt cực kỳ to lớn, riêng khung xương đã dài hơn hai mươi mét, từ lâu đã không còn chút huyết nhục nào, chỉ có một vài con chim có màu sắc quái dị còn bám trên xương khô, đã coi bộ xương này là cành cây rồi.

Đỗ Địch An không dám bay quá cao tránh trêu chọc đến những con Lôi Điểu trên không trung, Lôi Điểu này còn đáng sợ hơn so với truyền kỳ ma vật trên mặt đất, thậm chí còn kinh khủng hơn Vực Sâu ma vật, đám Lôi Điểu này cùng lúc tỏa ra sấm sét đủ khiến hắn biến thành than trong nháy mắt, nếu như những con chim này đủ lớn, coi như là Vực Sâu Hành Tẩu giả, cũng khó thoát khỏi cái chết, điều này cũng khiến cho không trung trở thành cấm địa.

Hắn bay ở độ cao ngàn mét, ánh mắt dò xét mặt đất, tuy rằng hoang khu không thể so với thâm uyên, nhưng bên trong cũng có không ít ma vật có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn.

Đùng, đùng, đùng.

Bay được mười mấy dặm, Đỗ Địch An nghe thấy mặt đất phía trước truyền đến tiếng vang ầm ầm, chỉ thấy một con ma vật thân hình như tê giác, nhưng hình thể lại cực kỳ to lớn đi trên mặt đất, lưu lại một chuỗi vết chân ở ven đường, mỗi một chân đạp xuống, mặt đất đều hơi rung động.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn nguồn nhiệt phản ứng trong cơ thể nó, trong lòng lạnh xuống, con ma vật này nhìn như cồng kềnh,nhưng nguồn nhiệt lại cao dị thường, phỏng chừng đẳng cấp hẳn là hơn trăm rồi, có thể sánh ngang với cao thủ Nội Hoang.

Đỗ Địch An trực tiếp bay qua đỉnh đầu nó, nhưng ánh mắt vẫn tập trung trên người nó, phòng ngừa nó nhặt đá trên mặt đất rồi công kích hắn.

Dù sao khoảng cách ngàn mét hoàn toàn nằm trong phạm vi nhận biết của những ma vật này.

Sau khi bay ra phía sau rất xa, Đỗ Địch An thấy ma vật này vẫn như cũ lung lay thân thể, chậm rãi đi tiếp, biết nó không có hứng thú đối với mình, lúc này cũng không tiếp tục chú ý tới nó nữa.

Bay thêm nửa giờ, Đỗ Địch An nhìn thấy hai con ma vật to lớn đang ác chiến trên hoang khu, một con cự mãng dài hơn ba mươi mét, nhưng con cự mãng này lại có cái đầu tam giác, vảy sắc bén, hoa văn trên người đặc biệt quỷ dị, giống như vô số con mắt, mà đối thủ của nó chính là một con ma vật bò sát giống như cá sấu, thân dài khoảng mười mét, đuôi nhọn như mọc đầy gai giống như Lưu Tinh chùy, lực phá hoại rất lớn.

Nguồn nhiệt trong cơ thể hai con ma vật này đều cực kỳ kinh người, Đỗ Địch An đã nhận ra thân phận của chúng, trên ma vật đồ quyển có ghi chép, chúng đều là tồn tại có thể sánh ngang với đỉnh cấp Khai Hoang Giả.

Thực lực hai con ma vật ngang nhau, khó phân thắng bại, Đỗ Địch An vội vã bay qua, không hề dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn như cũ quan sát cuộc chiến, khi chuẩn bị rời tầm mắt đi nơi khác, hắn chợt phát hiện cách đó không xa có một con ma vật giống như rết chậm rãi tới gần, giáp xác trên lưng nó chỉ có một màu đen, bò trên nền đất đen không hề bắt mắt chút nào.

Hắn đã có thể dự đoán được sau đó sẽ phát sinh chuyện, trong lòng có chút cảm xúc, chuyện như vậy ở bên ngoài Cự Bích, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều sẽ phát sinh, từ lâu đã coi là chuyện bình thường. Mặt trời chiều về tây, hoàng hôn lấp ló sau những đám mây. Đỗ Địch An đắm mình dưới ánh mặt trời vàng ấm áp, từ trên một ngọn núi cao nhảy vọt qua, chỉ thấy mặt đất đen kéo dài đến phía trước mấy ngàn mét, ở chỗ xa hơn, bầu trời nơi đó tựa hồ đã hoàn toàn tối lại, trên mặt đất có một mảnh rừng rậm to lớn, ngang dọc không thấy điểm cuối.

- Đây hẳn chính là "Tuyệt vọng rừng rậm" trên bản đồ ghi chép. Đỗ Địch An nhìn thấy khu rừng này lập tức chậm rãi giảm tốc độ lại, biết mình đã đi tới biên giới hoang khu rồi, tiếp tục tiến về phía trước chính là khu vực thâm uyên. Mà "Tuyệt vọng rừng rậm"này chính là ở trong thâm uyên.

Sở dĩ những người thế hệ đầu của Cự Bích xếp "Tuyệt vọng rừng rậm" vào thâm uyên, chính là vì tất cả những người từng thăm dò "Tuyệt vọng rừng rậm" đều bặt vô âm tín, không thấy trở về, bởi vậy nơi này liền trở thành một hoang khu sâu xa nhất mà dực tộc trấn thủ, không người nào dám vượt qua nơi này, đi vào vùng rừng rậm đen kịt kia.

Phần cuối hoang khu mà Long tộc cùng Nham Tộc trấn áp cũng có hiểm địa tương tự với "Tuyệt vọng rừng rậm", ngăn cản bước chân của mọi người.

Đỗ Địch An nhìn xung quanhmột chút, khứu giác nhạy bén của hắn rất nhanh đã ngửi được mùi bột thần trùng, mùi vị này còn nồng nặc hơn so với biên giới khu liệp thú cùng hoang khu.

Hắn biết Dực tộc trấn thủ nơi đây mỗi nửa tháng sẽ tới đây một lần, dùng bột thần trùng vẽ lại đường biên giới, nếu như là mùa mưa, tần suất sẽ nhiều hơn nữa. Nơi đây là biên giới, xem như là khu vực an toàn nhất hoang khu.

Đỗ Địch An chậm rãi hạ xuống sườn núi, sườn núi này mọc đầy cỏ dại cùng thực vật quái dị, nhưng lại không cái ma vật nào nghỉ lại ở đây, chỉ có một ít Hành Thi không có ý thức du đãng ở phụ cận, nhưng đại đa số những Hành Thi này cũng đã biến dị nhiều lần, có Hành Thi thân thể cao tới bốn, năm mét, xương cốt cánh tay uốn lượn, đột biến thành lưỡi dao sắc hình trăng lưỡi liềm, có Hành Thi thân thể mập mạp, bắp thịt toàn thân giống như những khối u khiến cho những người khác nhìn vào tê dại cả da đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ ngu si của những Hành Thi này, trong lòng Đỗ Địch An có mấy phần thương cảm không tên, nhưng rất nhanh hắn đã bỏ qua ý nghĩ vừa nảy sinh này, hắn tự nói với mình, Helisha không giống bọn chúng.

Hắn liếc mắt nhìn Helisha bên cạnh, nàng vẫn đẹp như vậy, tĩnh lặng như khối băng, sườn xám màu tím bồng bềnh linh động, mang vẻ đẹp cổ điển Đông Phương, hắn lại nhìn những Hành Thi kia, trong lòng thoải mái trở lại, bởi vì hai bên thực sự không giống nhau!

Hắn dùng Huyết Long thuật khống chế trái tim đang nhảy lên, hạn nguồn nhiệt trong cơ thể xuống mức thấp nhất, sau đó tìm một khối nham thạch tương đối sạch sẽ, nhổ sạch cỏ dại bên trên, sau đó cùng Helisha ngồi xuống.

Hắn lấy Hành Thi bột phấn trong túi ra, tùy ý rắc xung quanh, những Hành Thi bột phấn này đều là dùng xương Hành Thi cao cấp nhất chế thành, trong đó có đầu lâu của tên Thi Vương cắn Helisha, cùng với thân thể Thi Vương mà Long tộc vận chuyển về Cự Bích. Sau khi bố trí xong xuôi, Đỗ Địch An chậm dãi ngồi xuống bên cạnh Helisha, lẳng lặng nhìn ánh chiều tà chiếu rọi phía chân trời, những ngọn gió lạnh của hoang khu thổi qua thân thể họ, xa xa là bóng dáng những con Hành Thi dữ tợn đang du đãng, khoảng cách với những Hành Thi này khá xa, chúng cũng không chú ý tới Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An ngước đầu nhìn lên mặt trời, lẳng lặng nhìn nó lặn xuống từng chút một, trong lòng có mấy phần mỹ cảm. Nếu như hoàn cảnh chung quanh khá một chút, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, giống như tuần trăng mặt của một đôi tình nhân vậy.

Nghĩ tới đây, con ngươi hắn sáng lên, từ trong túi lấy ra một quyển sách nhỏ cùng chiếc bút, ghi chép lại cảnh này. Ngày thứ nhất rời khỏi Cự Bích, chạng vạng tối, thời điểm hoàng hôn.

Hắn tiếp tục lấy ra một chiếc máy ảnh mà mình cẩn thận chế tác, cùng Helisha quay lưng về phía mặt trời, chụp một tấm ảnh. Làm xong những việc này, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều. Hắn thu hồi máy ảnh, lấy thức ăn nước uống ra bắt đầu ăn, đồng thời cũng đút cho Helisha một phần thịt bò. Sau khi ăn no, Đỗ Địch An nhìn mảnh rừng rậm đen thui phía ở phía trướcmấy ngàn mét, con ngươi hơi híp lại, dùng nhiệt lượng cảm ứng quét vào. Vừa nhìn hắn đã phát hiện ra điểm quỉ dị, trong vùng rừng rậm này lại không có nửa điểm nhiệt lượng!