← Quay lại trang sách

Chương 940 Năng Lực Nô Dịch

Lẽ nào ở khu vực ngoài rìa không có ma vật cư ngụ?

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, hắn nghĩ tới những người khác của thú ma gia tộc tiến vào "Tuyệt vọng rừng rậm", hơn nửa cũng thông qua nguồn nhiệt phản ứng để tra xét, nhưng bọn họ đều một đi không trở lại.

Nhiệt lượng thị giác mặc dù là năng lực nhận biết tương đối hiếm thấy, nhưng mười Khai Hoang giả ít nhất cũng một người có, các tổ tiên thú ma gia tộc thăm dò địa vực không lí nào lại không mang tới người có năng lực nhận biết mạnh mẽ, đặc biệt là dưới tình huống người sau nối tiếp người trước chết trong rừng rậm này. Xem ra đồ vật nguy hiểm chân chính trong này cũng sẽ không tỏa ra nguồn nhiệt phản ứng, cùng với khả năng ẩn núp cực kì mạnh mẽ, thậm chí còn hơn Thú Ảnh Giả, hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn Thú Ảnh Giả, năng lực chiến đấu chính diện mạnh hơn!

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Đỗ Địch An có một tia kiêng kỵ, nhiều Khai Hoang giả thăm dò như vậy đều mai táng ở đây, nói rõ bên trong ẩn giấu nguy hiểm cực kỳ đáng sợ, thậm chí không phải một Chúa Tể như hắn có thể dễ dàng mạo hiểm. Chỉ là phi hành trên không trung khu vực thâm uyên, không thể nghi ngờ là càng mạo hiểm hơn. Dực tộc am hiểu phi hành, nhưng chỉ dám thăm dò đến "Tuyệt vọng rừng rậm" là dừng lại, có thể thấy được bọn họ đã thử qua phương pháp phi hành.

- Đi bộ vượt qua thâm uyên, bước đầu tiên này đã rất gian nan…

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lấp lóe, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, Thái Dương đã hoàn toàn hạ xuống, mặt trăng lấp ló sau những đám mây, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất. Cỏ dại trên sườn núi lay động theo gió, trong không khí tựa hồ chậm rãi tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, cùng lúc đó, hắn nghe được phía xa xa sau lưng truyền đến một tiếng rống khủng bố, chỉ cần nghe cường cộ thanh âm này cũng biết được nó là một con hung thú đáng sợ.

Màn đêm buông xuống, cũng là thời điểm ma vật hoạt động. Đỗ Địch An nhìn lướt qua Hành Thi du đãng xung quanh, phát hiện trong đó có vài con bị tiếng rống vừa xong thu hút, vài con khác vẫn vô ý thức du đãng, tựa hồ lúc nào cũng có thể lại gần đây.

Đỗ Địch An cũng không lo lắng, hắn ngửa mặt lên trời, nằm xuống nham thạch, vắt chéo chân ngắm nhìn tinh không, lập tức trầm tư. Theo bóng đêm dần buông xuống, tiếng thú gào truyền đến từ mỗi phương hướng phía sau càng ngày càng nhiều, nhưng chỉ có "Tuyệt vọng rừng rậm" ở trước mặt Đỗ Địch An vẫn tịch mịch như cũ, không có tiếng vang nào, tựa hồ ánh trăng cũng không xuyên thấu được vùng rừng rậm này.

Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn, không nhìn ra bên trong vùng rừng rậm này có tình huống gì khác thường. Trong nháy mắt đã qua một đêm. Đỗ Địch An ngủ mấy lần, nhưng đều bị tiếng thú gào đánh thức, ở sau sườn núi có khá nhiều ma vật, nhưng chúng không dám tới gần nơi đây, cũng có vài con Hành Thi chầm chậm rãi du đãng tới gần, nhưng ngửi được mùi của Helisha, tới gần Đỗ Địch An khoảng hai, ba trăm mét lập tức dừng lại, sau đó xoay người đi về những hướng khác.

Ngày mới bắt đầu, Đỗ Địch An tỉnh lại, lấy đồ ăn ra ăn xong bữa sáng, đứng dậy hoạt động gân cốt, sau đó liếc mắt nhìn Helisha một đêm không chợp mắt, trong lòng có mấy phần thương tiếc, mặc dù biết nàng đã không cần ngủ nữa.

- Nên xuất phát rồi.

Đỗ Địch An dắt nàng, nhẹ giọng nói:

- Tìm ít đồ giúp chúng ta mở đường.

Nói xong ánh mắt của hắn rơi vào mấy con Hành Thi đang du đãng sau sườn núi, sau đó hắn khom lưng tìm một khối nham thạch dưới đất, ném vào đầu một con Hành Thi trong đó.

Oành.

Lập tức ném trúng. Con Hành Thi này cao bốn, năm mét, nhưng cực kỳ gầy yếu, toàn thân da bọc xương, không có nửa miếng thịt, mỗi khớp xương nhô ra từng đạo lưỡi dao sắc bén, sức chiến đấu cũng không thua kém gì Khai Hoang giả phổ thông.

Mặc dù là trong đám hành thi đông đảo dưới trướng con Thi Vương lúc trước cắn Helisha cũng không có Hành Thi cao như vậy. Sau khi bị hòn đá đập trúng đầu, con Hành Thi này rất nhanh đã chú ý đến Đỗ Địch An, mặc dù Đỗ Địch An có Hành Thi bột phấn để che giấu mùi, lại có Helisha bên cạnh mới khiến những còn Hành Thi khác không dám tới gần, nhưng giờ khắc này hắn chủ động ra tay lại không giống trước nữa, để con Hành Thi này nhận ra hắn không phải đồng loại.

Rống!

Con Hành Thi có lưỡi dao sắc này gầm lên một tiếng, chạy vọt tới, tư thế chạy cực kỳ quái dị, vì chân và tay dài quá mức nên nhìn qua giống như con bọ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An lập tức lay động lục lạc. Helisha vẫn đang bất động, đột nhiên giữa tròng mắt màu đen bắn ra tia sáng lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía Hành Thi lưỡi dao sắc.

Hành Thi lưỡi dao sắc bị Helisha nhìn tới, thân thể đang nhào tới trước lập tức ngừng lại giống như bị sét đánh, sau một khắc nó bỗng hét rống lên, cuộn mình trên đất run lẩy bẩy.

Nhìn thấy nô dịch có hiệu quả, Đỗ Địch An lập tức buông lỏng, trong hai năm qua, mỗi ngày hắn đều củng cố huấn luyện phản xạ cho Helisha, đặc biệt là nửa năm trước, thời điểm nàng thức tỉnh lần thứ bảy, suýt nữa hắn đã mất khống chế, tuy rằng lúc đó miễn cưỡng có thể khống chế lại được, nhưng qua lần đó hắn tăng mạnh điều kiện huấn luyện đối với phản xạ của nàng, đồng thời ngoài những lệnh căn bản, hắn còn muốn huấn luyện những mệnh lệnh khác nữa. Ví dụ nô bộc Hành Thi giống như hiện tại.

Thời điểm Đỗ Địch An mang Helisha từ hoang khu trở về Cự Bích, hắn đã biết Hành Thi có bản năng e ngại Helisha, thông qua thí nghiệm hắn phát hiện tất cả Hành Thi bắt được ở ngoài Cự Bích, đứng trước mặt Helisha đều sẽ run rẩy không dám tới gần.

Chỉ là Helisha không giống con Thi Vương đã cắn nàng, có thể tự chủ khống chế Hành Thi, tụ tập thi triều, thậm chí có thể điều khiển Hành Thi nấp dưới đất đánh lén, loại biểu hiện ý thức này không tồn tại trên người Helisha, Đỗ Địch An chỉ có thể dựa vào chính mình từng bước thử làm cho nàng học cách làm sao để khống chế Hành Thi.

Cũng may, khống chế Hành Thi tựa hồ là bản năng của Thi Vương, tuy rằng Helisha không lộ ra trí lực giống những Thi Vương khác, nhưng khi nàng tiếp xúc với những Hành Thi khác tựa hồ sẽ chậm rãi tìm cách khống chế những Hành Thi này.

Dưới sự rèn luyện lâu dài, rốt cục Đỗ Địch An có thể thông qua phản xạ có điều kiện để huấn luyện, làm cho nàng có thể nô dịch Hành Thi, như vậy thì hắn không cần tiếp tục để Helisha tự mình xuất chiến.

Đang đang đang đang đang đang đang đang!

Một chuỗi tiếng chuông có nhịp điệu, Hành Thi lưỡi dao sắc bị Helisha nô dịch run cầm cập chậm rãi về phía trước, đi ngang qua người Đỗ Địch An, đi thẳng hướng về "Tuyệt vọng rừng rậm" phía trước. Đỗ Địch An nhặt đá dưới đất ném trúng vài con Hành Thi khác. Mấy con Hành Thi này bị Đỗ Địch An làm cho tức giận, lập tức gầm thét vọt tới.

Đỗ Địch An tiếp tục ra hiệu lệnh cho Helisha khống chế chúng. Lúc mấy con Hành Thi này vọt tới trước mặt Đỗ Địch An, lập tức giống như Hành Thi lưỡi dao sắc khi nãy, thân thể run lẩy bẩy không dám tiến lên trước.

Đỗ Địch An để Helisha khống chế bọn chúng kết đội, lục tục tiến vào "Tuyệt vọng rừng rậm", mà hắn cùng Helisha dừng lại ở khoảng cách ngàn mét tùy ý quan sát. Nếu như gặp gỡ nguy hiểm gì thì cũng có thể kịp thời thoát thân rời đi.

- Nếu như muốn chiếm lĩnh Cự Bích khác, dựa vào Helisha tụ tập thi triều tấn công có lẽ là cách nhanh nhất.