← Quay lại trang sách

Chương 941 Quỷ Dị

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, Hành Thi lưỡi dao sắc đầu đã tới tuyệt vọng rừng rậm, nó tựa hồ do dự một chút, sau đó vẫn là chậm rãi đi vào.

Chút do dự ngắn ngủi này khiến Đỗ Địch An ngưng mắt lại. Hắn đã sớm biết, tuy rằng những này Hành Thi không có ý thức cùng trí lực, nhưng vãn còn bản năng, bao gồm bản tính khát máu cùng ăn uống, cùng với sợ hãi đối với Thi Vương, thứ khiến chúng nó sợ hãi tựa hồ chỉ có Thi Vương, mặc dù là đối mặt với ma vật đẳng cấp cao hơn mình mấy chục, thậm chí là hơn trăm cũng vẫn như cũ sẽ gầm thét vồ tới, hồn nhiên không biết sợ hãi là gì.

Lúc này, vài con Hành Thi tiếp sau cũng đã đến trước tuyệt vọng rừng rậm trước, tựa hồ cũng do dự một chút, nhưng sau đó vẫn cất bước tiến vào trong. Trong lòng Đỗ Địch An nhất thời có một loại dự cảm bất tường, nhưng hắn không thể vì như vậy mà trở về Cự Bích, chỉ có thể tiến về phía trước.

- Chẳng lẽ bên trong vùng rừng rậm này có Thi Vương?

Cũng đúng, Hành Thi là sinh vật máu lạnh, không có nguồn nhiệt phản ứng…

Trong lòng Đỗ Địch An âm thầm suy đoán, ánh mắt nghiêm nghị, nếu như có Thi Vương, rất có khả năng có thi triều.

Hắn cùng Helisha đi tới trước rừng rậm, nhìn cành cây cùng cỏ dại đen kịt bên trong vùng rừng rậm này, trong lòng có cảm giác hãi hùng không tên, tựa hồ có từng trận tử khí phả vào mặt, tiến về phía trước chính là Địa ngục!

Hắn do dự một chút nhưng vẫn dứt khoát bước vào. Sau khi tiến vào rừng rậm, Đỗ Địch An cảm thấy nhiệt độ chung quanh tựa hồ giảm đi, có cảm giác ẩm ướt, hắn đi sau vài con Hành Thi khoảng hai trăm mét, dự cảm bất tường trong lòng ngày càng mạnh, hắn ngừng lại, đồng thời ra lệnh cho vài con Hành Thi kia cũng dừng lại, hắn nhìn quanh bốn phía, nhưng thấy chung quanh chỉ có cây cối cùng cỏ dại, cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng gió, phảng phất như một bức ảnh không có sự sống.

Lông tơ trên lưng hắn dựng thẳng lên, bỗng nhiên trong lòng hơi động, lập tức để Helisha khống chế vài con Hành Thi phía trước gây ra động tĩnh.

Rống! Rống! Rống!

Vài con Hành Thi dưới sự khống chế của Helisha liên tục lớn tiếng rít gào, đồng thời va chạm với cây cối chung quanh, khu rừng yên tĩnh giống như sống lại, trở nên huyên nháo.

Đỗ Địch An ngưng thần quan sát, xem chúng nó sẽ hấp dẫn ra đồ vật như thế nào. Vài con Hành Thi trắng trợn phá hoại cây cối, rít gào không dứt, kéo dài khoảng nửa giờ, ngay thời điểm Đỗ Địch An đánh mất kiên trì, đột nhiên xuất hiện một màn khiến con ngươi hắn co rút lại, chỉ thấy phía dưới hàng cây bị chúng phá hỏng, đột nhiên có mấy đạo dây leo đen kịt bắn ra, đường kính khoảng 2m nhanh chóng quất đến vài con Hành Thi kia, trong đó con Hành Thi lưỡi dao sắc kia bị đánh trúng trước tiên, nó hiển nhiên là chuyên về công kích, nhưng lại không chuyên về phòng thủ, bị dây leo mạnh mẽ vỗ xuống đất.

Khi dây leo nhấc lên, Đỗ Địch An nhìn thấy nó gầm thét lên chuẩn bị bò lên, nhưng vào lúc này, thân thể của nó đột nhiên bị chìm xuống, không thể bò lên được. Thấy cảnh này, Đỗ Địch An cũng không quay đầu lại, kéo Helisha xoay người chạy.

Vèo! Vèo!

Tiếng gió la hét bên tai hắn, trong nháy mắt đã lao ra khỏi rừng rậm, đi tới vùng bình nguyên bên ngoài rừng rậm, quay đầu nhìn lại, tầm mắt đã bị cây cối rậm rạp che chắn, hắn dùng thị lực nhìn xuyên để quan sát, chỉ thấy địa phương mấy con Hành Thi ban nãy đang đứng chỉ còn dư lại một con, hơn nữa ở hắn nhìn thấy con Hành Thi này bị một dây leo đẩy ngã trên đất, rất nhanh đã chìm vào trong đất bùn phía dưới rừng rậm, sau đó bị bùn đất cố định lại.

Không sai, giống như đóng băng vậy, không cách nào nhúc nhích. Đỗ Địch An kinh ngạc trong lòng, chuyện này thực sự quá mức doạ người, phải biết rằng vài con Hành Thi này có thể sánh ngang Khai Hoang giả phổ thông, tuy rằng trong đó có hai con hơi yếu, nhưng cũng không phải chỉ bùn đất bình thường có thể hạn chế hành động, trừ phi bùn đất hắn nhìn thấy không tầm thường, dưới sự quan sát của hắn, phía dưới vùng rừng rậm này chính là bùn đất và cát, không có chỗ kì lạ nào!

- Cũng may không thâm nhập quá sâu, mới chỉ hơn hai trăm mét…

Trong lòng Đỗ Địch An có một tia vui mừng, lại nghĩ tới dây leo màu đen tráng kiện kia, trong lòng cảm thấy một tia rung động, vẻn vẹn chỉ là một đoạn dây leo đã có thể quật đám Hành Thi kia ngã trên đất, bản thể của nó phải khủng bố cỡ nào? Hắn dùng năng lực quan sát, phát hiện dây leo màu đen này kéo dài sâu xuống lòng đất, vì khoảng cách quá xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy không tới 20m dưới lòng đất, nhưng tính cả độ dài dây leo trên mặt đất, cộng lại cũng hơn bốn mươi mét rồi, mà đây có lẽ chỉ là một phần nhỏ dây leo..

Ánh mắt Đỗ Địch An lấp loé không yên, suy tư chốc lát, hắn quyết định tiếp tục thăm dò một phen. Lần này hắn để cho Helisha nô dịch hai con Hành Thi, sau đó khống chế bọn chúng đi vào rừng rậm, mà hắn cùng Helisha thì lại đứng bên ngoài rừng rậm hai mươi, ba mươi mét.

Hắn không để hai con Hành Thi này xâm nhập quá sâu, chỉ tiến vào khoảng trăm mét đã trắng trợn phá hoại. Sau khi phá hoại bốn năm phút, tình cảnh quái quỷ tiếp tục xuất hiện, bùn cát dưới chân hai con Hành Thi, cuốn lên thân thể chúng, rất nhanh hai con Hành Thi đang phẫn nộ rít gào đã bị bao vây hoàn toàn trong cát, sau đó chậm rãi chìm vào lòng đất.

Đỗ Địch An nhìn thấy vậy lập tức trợn mắt ngoác mồm, lạnh cả người. Thông qua thị lực nhìn xuyên, hắn nhìn thấy hai con Hành Thi bị hạt cát kéo và lòng đất hơn mười mét liền bị hạt cát đâm thủng mỗi vị trí trên thân thể, lập tức tử vong. Sau đó thân thể của chúngt tiếp tục bị kéo xuống, một mạch chìm xuống địa phương sâu xa mà hắn không thể nhìn thấy.

Hạt cát này... Lại là vật sống? Đỗ Địch An nhìn rừng rậm to lớn trước mặt, trong lòng nổi lên một ý nghĩ khủng bố, chẳng lẽ cả cánh rừng này là một sinh vật sống?! Trong những ma vật hắn đã gặp, thể tích đạt đến bốn mươi, năm mươi mét cũng đã tương đương khủng bố rồi, nhưng nếu như toàn bộ cánh rừng này là vật còn sống, vậy cũng không thể dùng "Mét" để tả nữa rồi, phải dùng đến km! Ý nghĩ khủng bố này lăn lộn trong đầu Đỗ Địch An không ngớt, rất lâu sau đó hắn mới chậm rãi tỉnh táo lại, nghĩ thầm hẳn là mình đã suy nghĩ nhiều, đây hẳn là một loại ma vật biến dị nào đó vượt qua nhận thức của hắn, có lẽ Thần Quốc có ghi chép loại ma vật này, không thể lấy tiêu chuẩn ma vật bình thường để cân nhắc. Nghĩ tới đây, hắn càng muốn lập tức đến thần quốc.

- Rốt cuộc thế giới này đã thay đổi ra sao, Sylvia Cự Bích ở trên cả trái đất chỉ là một hạt cát, còn có những Cự Bích cùng người sống sót khác, nhưng những Cự Bích này có bao nhiêu cái? Thần quốc lại lớn bao nhiêu?

Ánh mắt Đỗ Địch An lấp lóe, trầm ngâm hồi lâu, tâm tư hắn chậm rãi trở lại tuyệt vọng rừng rậm trước mặt, đi trên mặt đất hiển nhiên là không thể rồi, chỉ có thể bay. Nhưng phi hành lại quá mức mạo hiểm, không biết dùng tàn chi nữ thần có thể khiến rừng rậm quỷ dị này e ngại hay không? Trong cảm giác của Đỗ Địch An, tuyệt vọng rừng rậm này khủng bố như thế, đã đủ đạt đến cấp bậc để hiểu được Sylvia nữ thần đáng sợ như thế nào.