← Quay lại trang sách

Chương 942 Khu Vực Thâm Uyên

Trước tiên thử một chút xem.

Đỗ Địch An lấy ra túi bột thần trùng, sau đó đưa tới cho một con Hành Thi bên cạnh, để Helisha nô dịch nó, sau đó rắc bột thần trùng lên người, để cho nó tiến vào tuyệt vọng rừng rậm. Con Hành Thi này tựa hồ có phản ứng đối với mùi bột thần trùng, nhưng dưới sự uy hiếp của Helisha vẫn ngoan ngoãn thúc thủ đi vào bên trong rừng rậm. Chờ nó tiến vào rừng rậm, Đỗ Địch An để Helisha khống chế con Hành Thi này trắng trợn phá hoại cây cối bên trong.

Vèo!

Chỉ phá hoại được một lúc, cát dưới chân đột nhiên nhảy lên, bao lấy con Hành Thi này, kéo xuống dưới thổ những, rất nhanh đã phân giải.

- Quả nhiên bột thần trùng không được.

Nhìn thấy kết quả này, Đỗ Địch An cũng không quá thất vọng, bột thần trùng đâu đâu cũng có, tổ tiên Dực tộc cũng không thiếu, nhưng vẫn như cũ không thể thăm dò được tuyệt vọng rừng rậm, hắn sớm đã biết vật ấy không được, chỉ là vẫn ôm một chút hy vọng để thử thôi.

Hắn lấy ra một cái cái hộp nhỏ từ trong túi, bên trong là một mảnh tàn chi nữ thần, hắn đóng kín hộp lại, tiếp tục nô dịch một con Hành Thi ở phụ cận, mở hộp ra, lấy ra mảnh tàn chi to bằng ngón cái, gắn lên phần gáy con Hành Thi này, sau đó điều khiển nó đi vào trong rừng rậm.

Sau khi miếng tàn chi này ra ngoài, không khí đã tràn đầy mùi hôi thối mục nát, mùi này cực kỳ nồng nặc, ngay cả mùi hôi cùng mùi máu tanh trên người Hành Thi cũng bị lấn át hoàn toàn. Đỗ Địch An ngưng mắt nhìn.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra chỗ bất đồng, con Hành Thi còn chưa tới gần rừng rậm, cây cối bên trong rừng rậm đột nhiên vặn vẹo như vật còn sống, hết sức ngọ nguậy rút vào trong đất bùn, một đường rút xuống, cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.

Cảnh tượng này khiến Đỗ Địch An giật mình, không nghĩ tới một mảnh tàn chi nữ thần nho nhỏ lại có hiệu quả thần kỳ như vậy. Hành Thi mỗi một bước tiến về phía trước liền có từng mảng cây cối rút vào trong lòng đất, nhìn qua cực kỳ chấn động. Rừng rậm đen thui giống như bị tịnh hóa, mảng lớn cây cối rút vào trong đất, chỉ còn lại mặt đất trọc lốc đen xì. Còn rừng cây phía xa xa thì vặn vẹo bất an, tựa hồ đang do dự có nên trốn vào trong đất cát hay không, nhưng theo Hành Thi tới gần, càng ngày càng nhiều cây cối co rút lại vào trong nền đất.

Trong long Đỗ Địch An kinh ngạc, vừa bị hiệu quả của mảnh tàn chi này làm cho chấn động, cũng như bị mảnh'Rừng rậm' này làm cho chấn động. Cây cối lúc trước nhìn thấy vậy mà đều có thể hoạt động! Cái này vẫn còn là thực vật sao? Hoặc là nói, đây là một đám ma vật ngụy trang thành thực vật? Hay đây cũng không phải là 'Một đám', mà là một con?

Trong lòng hắn tưởng tượng qua cảnh tượng khu vực thâm uyên vô số lần, nhưng không nghĩ tới còn chưa bước vào đã bị rung động thật sâu, tựa hồ một cánh cửa lớn tràn ngập hung hiểm đang dần mở rộng trước mặt hắn.

Sau một chốc, hắn chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn Hành Thi bên trong vùng rừng rậm từ từ biến mất, hắn chậm dãi nhấc chân, đi theo sau con Hành Thi này. Trong lòng hắn cầu khẩn, chỉ mong rừng rậm quỷ dị này không có trí thông minh quá cao, nếu như là cố ý dụ dỗ hắn đi vào, vậy thì Thập Tử Vô Sinh rồi. Lúc này cây cối nằm trong phạm vi bán kính khoảng năm trăm mét với Hành Thi đều co rụt vào trong long đất hết mức có, theo Hành Thi không ngừng tiến về phía trước, bên trong vùng rừng rậm chậm rãi lộ ra một con đường trọc lốc.

Sau khi thâm nhập đến bảy, tám dặm, Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn, phát hiện ở xa xa phía sau lại có thực vật màu đen tục tục trồi lên khỏi mặt đất, vẫn duy trì dáng vẻ bất động lúc trước, không có chút sức sống nào. Những cái cây vặn vẹo giống như từng con yêu ma giương nanh múa vuốt, dữ tợn nhìn hắn. Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, để Hành Thi gia tăng tốc độ. Mười dặm, hai mươi dặm, ba mươi dặm...

Đỗ Địch An vừa chạy vừa tính toán khoảng cách dưới chân, sau khi đi về phía trước hơn bốn mươi dặm, hắn đã nhìn thấy những tia sáng chiếu qua phần cuối của rừng rậm. Không bao lâu sau, cây cối phần cuối rừng rậm rút hết vào trong long đất, lộ ra một mảnh bình nguyên mênh mông, trên vùng bình nguyên có tán cây đại thụ rải rác cùng với một hồ nước.

Hồ nước này yên bình như gương, phản chiếu bầu trời xanh thẳm. Trong lòng Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng đi ra rồi. Từ trước tới giờ chưa có người nào ra khỏi rừng rậm tuyệt vọng được, hắn hẳn là người thứ nhất từ bên trong đi ra, Mà tất cả điều này đều là do tàn chi nữ thần mang lại. Đỗ Địch An ra lệnh cho Hành Thi dừng lại, sau đó đeo gang tay vào, gỡ mảnh thịt sau gáy ra, cất vào trong hộp. Bây giờ đã bước vào khu vực thâm uyên, lúc nào cũng có thể gặp phải ma vật khủng bố có hứng thú đối với thần thi, miếng thịt trên thi thể nữ thần này có thể nói là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng không tốt sẽ chết không có chỗ chôn.

Tuy đã gỡ miếng thịt xuống, nhưng trên người Hành Thi này vẫn lưu lại mùi hôi thối khó ngửi nồng nặc, Đỗ Địch An để nó tiếp tục đi về phía trước mở đường, hắn chú ý tới hồ nước trên vùng bình nguyên này, theo tri thức hắn học được khi còn làm Thập Hoang giả, địa phương có nước sẽ có dã thú.

Đạo lý đơn giản như vậy, thích hợp với khu vực cho Thú Liệp giả cấp thấp nhất, cũng thích hợp với khu vực thâm uyên kinh khủng. Hai mắt Đỗ Địch An tiến vào trạng thái nhìn xuyên thấu, liếc mắt nhìn vào bên trong hồ nước, nhất thời phát hiện hồ nước đen kịt thâm trầm, ở sâu dưới đáy hồ mơ hồ có một mảnh màu đỏ nhàn nhạt rõ ràng, trong lòng hắn rùng mình, màu đỏ này rõ ràng chính là nguồn nhiệt phản ứng, tuy rằng nhiệt lượng khá nhạt, mật độ lại thấp, gần như bằng dê bò phổ thông, nhưng diện tích của nó lại lớn đến mức doạ người, nhìn ở bên ngoài ngàn mét cũng cảm giác đường kính của nó khoảng năm mươi mét, kích thước cụ thể còn kinh khủng hơn nhiều.

Khiến Đỗ Địch An hoảng sợ chính là bên trong hồ ngoại trừ nguồn nhiệt to lớn này cũng không có nguồn nhiệt phản ứng khác, tựa hồ chỉ có một sinh vật duy nhất. Đỗ Địch An không dám tới gần, khống chế con Hành Thi kia đi vòng qua hồ nước.

Sinh vật trong hồ tựa hồ không phát hiện ra Đỗ Địch An, cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Đỗ Địch An cẩn thận đi quanh hồ mấy ngàn thước, nhìn thấy có một chỗ trên mặt đất dẫn dới hồ lưu lại nhiều dấu chân khổng lồ, cả người hắn đứng ở giữa dấu chân này, cảm giác như mình đứng ở giữa một quảng trường rộng rãi.

Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, lo lắng đề phòng chậm rãi đi qua, hắn ngừng thở, đè thấp nhiệt lượng phản ứng trong cơ thể. Bỗng nhiên hắn có một chút hối hận, không nên mạo hiểm vượt qua thâm uyên, nhưng rất nhanh, hắn đã lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.

Sau khi vòng qua hồ nước, Đỗ Địch An đi được mười mấy dặm trên bình nguyên liền nhìn thấy một bộ hài cốt to lớn, nhìn giống như tê giác, thi thể tựa hồ vừa mới chết không lâu, toả ra mùi thi thể đang phân hủy. Huyết nhục bị gặm cắn hoàn toàn mơ hồ, nhưng khẩu vị của thứ giết chết nó tựa hồ không được tốt, cũng không hoàn toàn ăn hết khối thi thể này.

Đỗ Địch An dùng thị lực nhìn xuyên để quan sát, phát hiện nội tạng của nó đã biến mất, trong cơ thể trống rỗng. Đỗ Địch An nhìn liếc qua, sau đó nắm tay Helisha nhanh chóng rời khỏi chỗ này, tránh cho mùi xác thối hấp dẫn những ma vật khác.

Đi được năm, sáu dặm, Đỗ Địch An đã gặp phải một con mãng xà chiếm giữ mỏm đá trong bụi cỏ, mãng xà này mình dài hai mươi mét, thân thể thô ráp, vảy toàn thân cực kỳ cứng cỏi, lúc quấn con mồi sức mạnh có thể lên tới chục tấn.