← Quay lại trang sách

Chương 943 Trận Chiến Đầu Tại Thâm Uyên

Đẳng cấp 102, một bá chủ của Hoang khu, sức mạnh tiếp cận chúa tể.

Đỗ Địch An hơi híp mắt lại, cũng không chạy trốn, càng chạy trái lại nó sẽ đuổi tận cùng không buông, hắn buông Helisha ra, tiến vào trạng thái ma thân, lập tức vọt tới con mãng xà kia.

Mãng xà rất nhanh liền nhận ra được Đỗ Địch An tồn tại, ban đầu cơ thể của nó từ từ di chuyển trên mặt đất, đầu rắn to lớn hơi ngẩng lên, nhô ra khỏi bụi cỏ, con mắt màu bích lục lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, lưỡi rắn phun ra nuốt nào, đầu chậm rãi vào tư thế đề phòng, tựa hồ lúc nào cũng có thể tấn công.

Vèo!

Đỗ Địch An nhanh chóng áp sát, hắn giống như một quái vật được tổ hợp từ những lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao quái dị vặn vẹo trên đất, thúc đẩy thân thể của hắn cực tốc tiến về phía trước, hắn phi thân trong trạng thái ma thân, phảng phất như lưỡi dao sắc toàn thân đều hóa thành chân của hắn, tốc độ cực nhanh, gấp ba bốn lần người thường, trong nháy hắn đã vọt tới trước mặt con Mãng xà, hắn nhìn đầu rắn của nó không ngừng đung đưa, bóng người bỗng nhiên lao về phía bên trái.

Mãng xà phản ứng cực nhanh, cấp tốc táp về phía Đỗ Địch An đang lao tới. Nhưng Đỗ Địch An một bước lùi phía sau, thân thể trong nháy mắt vặn vẹo, lưỡi dao sắc toàn thân đính trên mặt đất, mạnh mẽ ngừng lại, đồng thời né sang một bên, tránh thoát khỏi miệng Mãng xà giống như bồn máu, ngay lúc miệng Mãng xà sượt qua người, trên cánh tay Đỗ Địch An nhô ra lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt đâm ra, cắt qua miệng con Mãng xà, phốc một tiếng, vảy màu đỏ sậm giống như được ngâm qua máu bị cắt một đường, máu tươi chảy ròng.

Đỗ Địch An thấy có thể cắt đứt vảy của nó liền hoàn toàn yên tâm, lưỡi dao sắc toàn thân nhanh chóng khuấy lên, từng cây lưỡi dao sắc giống như chiếc đinh đâm vào thân thể Mãng xà, hắn nhanh chóng leo lên vị trí bảy tấc trên lưng Mãng xà, vị trí này là địa phương đầu của nó không cách nào cắn được.

Thân thể Mãng xà bị đâm ra mấy cái hố máu, đau đến phát điên, nó dùng sức đung đưa cái đầu, muốn hất Đỗ Địch An rơi xuống, nhưng không có kết quả gì, trái lại Đỗ Địch An lúc này dùng lưỡi dao sắc vững vàng đâm vào thân thể của nó, hai tay dùng lực vung vẩy khiến lưng của nó huyết nhục văng tung tóe, máu tươi giàn giụa.

Mãng xà đau đớn, thân thể to lớn điên cuồng vặn vẹo chấn động mặt đất chấn, nó nhanh chóng cuộn tròn lại, muốn dùng thân thể xiết chết Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An không dám chậm trễ, cấp tốc dùng lưỡi dao sắc khoan ra một lỗ máu trên lưng nó, lúc thân thể nó xiết lại lập tức chui vào lỗ máu. Chỉ chốc lát sau, Mãng xà đã dần dần ngừng giãy dụa, nằm trên mặt đất, đầu vô lực duỗi ra khỏi thân thể, nó ngẩng đầu lên, chậm rãi bò về phía trước, tựa hồ muốn kéo thân thể trầm trọng rời đi, nhưng bò dược bảy, tám mét liền chậm rãi ngừng lại, đầu gục trên mặt đất, không động đậy nữa.

Từ 7 tấc phía sau cổ Mãng xà, Đỗ Địch An chui ra từ bên trong, cả người toàn là máu, lưỡi dao sắc toàn thân bị máu nhuộm đỏ tươi, nhìn qua cực kì dữ tợn, hắn vẩy vẩy vết máu trên người, từ trên thân thể Mãng xà nhảy xuống, đi tới phần giữa thi thể, dùng lưỡi dao sắc cắt ra phần bụng, chui vào bên trong.

Một lát sau hắn từ bên trong đi ra, hai tay ôm một túi xà đảm (mật rắn) to như ấm nước. Xà đảm Mãng xà là thuốc giải độc cao cấp nhất, trực tiếp dùng có thể trị phần lớn độc rắn, coi như không trúng độc cũng có thể dùng, có thể tăng cường năng lực kháng độc của cơ thể.

Lấy xà đảm xong, Đỗ Địch An đi tới đầu của nó, mở cái miệng ra, gõ nát bốn chiếc răng nanh trong miệng. Đối với những loài rắn bình thường, hàm răng đều tương đối yếu đuối, bởi vậy bọn chúng đa số đều là nuốt con mồi chứ không nhai.

Nhưng Mãng xà lại không như thế, hàm răng của nó có thể nói là địa phương cứng rắn nhất toàn thân, là vật liệu tuyệt hảo để rèn đúc thần binh, tuy rằng hắn có Thú Ma khí, không thiếu lợi khí công kích, nhưng răng nanh này có thể dùng để làm cạm bẫy.

Lấy xong xà đảm cùng răng nanh, Đỗ Địch An liếc mắt nhìn con Mãng xà đã chết đi này, trong lòng cảm khái, đây chính là thế giới hoang dã, gặp mặt nhau không phải săn giết đối phương thì chính là bị đối phương săn giết, không có nhiều lời, kẻ thất bại sẽ chết. Hắn ôm lấy răng bốn rang nanh như đoản kiếm, gánh trên lưng, xà đảm thì cho vào bình rồi đậy kín, giữ lại phòng khi bị trúng độc sẽ sử dụng.

Tuy rằng trên người Mãng xà này cũng không thiếu thứ tốt, nhưng không gian hành lý của Đỗ Địch An có hạn, đối với những đồ vật có tác dụng không lớn đối với Thâm Uyên Giả, hắn cũng lười lấy.

- Không nghĩ tới phía ngoài cùng thâm uyên lại nhìn thấy thứ này...

Đỗ Địch An bọc hành lý trên lưng, thu hồi ma thân, nắm tay Helisha tiếp tục đi về phía trước, tâm tình của hắn trầm trọng, tuy rằng trận đầu giành thắng lợi, nhưng hung hiểm lúc trước lúc chiến đấu chỉ có hắn tự mình biết, phản ứng hơi chậm một chút thì giờ khắc này chết chính là hắn.

Trong nháy mắt, thi thể Mãng xà bị bỏ lại đằng sau, Đỗ Địch An một đường về phía trước, đi không bao lâu đã gặp phải hai con Hành Thi du đãng trên vùng bình nguyên, hai con Hành Thi này dáng dấp cực kỳ quái dị, nói là Hành Thi, nhưng trông giống như chân dung thí nghiệm Trùng Nhân mà Đỗ Địch An nhìn thấy trong phòng thí nghiệm ma vật.

Một con Hành Thi giống nhện, thân thể nằm úp, cái mông mập mạp, phía dưới bụng có bốn, năm cái chân sắc bén, da dẻ bề ngoài giống nhân loại, nhưng chân chỉ có ba ngón, hơn nữa mỗi ngón chân đều thật dài, sắc bén như chủy thủ, cắm trên mặt đất.

Một con Hành Thi khác thân thể bị uốn cong, cột sống tựa hồ bị người bẻ gãy, ngực hướng lên trời, đầu cùng mông sắp chạm vào nhau, trước ngực nó có một vết rách rất lớn, bên trong trải đầy răng nhọn. Đỗ Địch An chưa bao giờ gặp được Hành Thi như vậy ở trong ma vật đồ quyển, trong lòng hơi kiêng kỵ, dù sao cũng là Hành Thi có thể sống sót ở Thâm uyên, chỉ nhìn hình dạng một cách đơn thuần đã thấy rất không tầm thường, hắn liếc mắt nhìn Helisha bên cạnh, hơi do dự một chút, vẫn có ý định mạo hiểm thử một lần.

Hắn ném mạnh hòn đá vào con Hành Thi giống nhện kia, để Helisha tiến hành khống chế. Con Hành Thi giống nhện này nhanh chóng lao tới, Helisha gầm nhẹ một tiếng, trong con ngươi giống như u tinh tựa hồ toả ra tia sáng kỳ dị, thời khắc này nàng không còn dáng dấp dại ra như bình thường nữa, mà tỏa ra khí chất thiên thần đứng trên vạn vật, có chứa một loại khí tức hoàng giả dữ tợn tà mị.

Thân thể con Hành Thi giống nhện nhất thời ngừng lại, tóc tai bù xù tràn đầy dữ tợn, nhưng trong mắt của nó toát ra vẻ sợ hãi rõ ràng, thu hồi răng nanh, lung lay thân thể, từ từ nằm xuống biểu thị thần phục.