Chương 944 Dấu Hiệu Của Nhân Loại
Đỗ Địch An nhìn thấy vậy thì trong lòng buông lỏng, đồng thời một lần nữa bị Helisha làm cho chấn động, không nghĩ tới mặc dù là Hành Thi sinh sống ở Thâm Uyên cũng khó có thể chống lại Thi Vương khống chế, hơn nữa loại khống chế này tựa hồ xuất phát từ bản năng, là món đồ gì khiến bản năng những con Hành Thi vô ý thức này sinh ra sợ hãi Thi Vương?
Đỗ Địch An cảm thấy trên người Hành Thi cất giấu bí mật không thể tưởng tượng nổi, bất quá lúc không phải hắn lúc này có thể hiểu được. Có một sẽ có hai, đã khống chế con Hành Thi này, Đỗ Địch An tiếp tục chỉ dẫn Helisha khống chế con Hành Thi có miệng ở ngực kia, dễ dàng thành công.
Đỗ Địch An trong lòng thoả mãn, bây giờ có hai con Hành Thi đi trước mở đường thăm dò cũng không tồi, hơn nữa hai con Hành Thi này hành động mau lẹ, phỏng chừng có thể tranh tài với cao thủ cấp bậc quân thần, thậm chí là chiến thắng. Sau khi khống chế hai con Hành Thi này, Đỗ Địch An tiếp tục đi về phía trước.
Đi được bốn mươi, năm mươi dặm, Đỗ Địch An lần thứ hai gặp phải vài con ma vật rất lớn giống như chuột, cường độ nguồn nhiệt không cao, chỉ là trình độ Giới Hạn Giả, nhưng với thân thể này, phối hợp với sức mạnh như vậy có vẻ hơi khủng bố rồi.
Đỗ Địch An khống chế hai con Hành Thi cắn giết mấy con ma vật chuột này, sau đó tiếp tục tiến về phía trước. Thâm nhập càng sâu, Đỗ Địch An phát hiện địa hình khu vực thâm uyên này có khác biệt rất lớn, lúc trước là bình nguyên, cỏ dại cao cả trượng, rồi đến sa mạc khô hạn, hơn nữa ở trong sa mạc lại xuất hiện khu vực đầm lầy diện tích nhỏ, giống như từng cái hố chứ nước mưa, bên trong có không ít sinh vật hình dạng quái dị, bị Đỗ Địch An dùng năng lực nhìn xuyên quan sát, sớm tách ra.
- Xem ra, ma vật khu vực thâm uyên tuy mạnh, nhưng số lượng cũng không dày đặc như Hoang khu.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, đi từ nãy, hắn cũng không gặp được nhiều ma vật cùng Hành Thi, nhưng tất cả ma vật đều có thực lực mạnh mẽ. Có rất ít ma vật có thực lực thấp hơn Khai Hoang Giả, đây đối với những Khai Hoang giả ngang dọc Hoang khu kia mà nói, không thể nghi ngờ là thế giới Tử Vong, chỉ cần gặp phải ma vật sẽ có một phen khổ chiến sinh tử. Ngoại trừ Mãng xà ban đầu gặp phải, Đỗ Địch An đi tiếp hơn trăm dặm cũng không gặp lại ma vật cấp chúa tể, nhưng mà hắn cũng không dám vì vậy mà thả lỏng cảnh giác, Cự Bích không ghi chép khu vực thâm uyên dài bao nhiêu, có thể đoạn đường hắn đi được, đối với cả khu vực thâm uyên mà nói chỉ là đường biên giới thôi.
- Bích chủ từ Thần Quốc trở về Cự Bích, thường thường là mười năm một lần, ròng rã mười năm mới qua lại một lần, có thể thấy được đường xá đi lại xa đến mức nào...
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, bỗng nhiên hắn nghĩ đến khi còn bé xem qua Tây Du ký, thầm cười khổ một tiếng, cảm giác hiện tại mình giống như Đường Tăng bên trong Tây Du ký vậy, thường xuyên phải trèo non lội suối, trên đường đi không biết còn phải gặp bao nhiêu yêu ma quỷ quái, hơn nữa càng khổ hơn là hắn không có người trợ giúp giống như Đường Tăng, bắt đầu sẽ đưa Tôn Ngộ Không tới làm đồ đệ, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình cùng với Helisha.
Nghĩ đến Helisha, hắn nhìn nàng một cái, trong lòng lập cân bằng. Có nàng đã đủ rồi. Trong nháy mắt hắn đã tiến vào khu vực thâm uyên được ba ngày. Mỗi ngày Đỗ Địch An đều nghỉ ngơi ban đêm, ban ngày mới di chuyển. Mặc dù như thế cũng đã đi được hơn hai tram dặm. Từ từ xâm nhập sâu hơn, ý nghĩ trước kia của hắn dần dần bị phá vỡ, số lượng ma vật gặp phải dọc theo đường đi càng ngày càng nhiều, tùy ý có thể thấy được thi thể từng con ma vật to lớn, da xương vẫn còn, nhưng rủ xuống như vải rách, bị gió thổi lay lắt.
- Hả?
Khi đi tới dưới chân một toà núi cao âm u, bỗng nhiên Đỗ Địch An dừng bước, ánh mắt rơi vào một dấu chân to lớn, dấu chân này dài đến sáu, bảy mét, rộng ba mét. Không khó tưởng tượng chủ nhân dấu chân này có thân thể to lớn tới mức nào, nhưng dấu chân lớn như vậy, Đỗ Địch An một đường đi tới từ lâu đã gặp nhiều vô số kể, chỉ là lần này hắn không dời mắt nổi.
Bởi vì ở giữa dấu chân có một người đang nằm. Một người hoàn toàn bình thường! Kể từ khi Đỗ Địch An tiến vào thâm uyên, ngoại trừ Helisha cũng không còn gặp nhân loại có dáng dấp bình thường nữa rồi. Mặc dù là Hành Thi cũng đều biến dị thành dáng dấp cực kỳ dữ tợn, nửa người nửa thú, khó có thể phân biệt.
Người đang nằm giữa dấu chân này mặt úp xuống đất, tựa hồ là bị ma vật một cước dẫm xuống, bất quá ma vật này có lẽ cũng không chú ý tới người này, hoặc là chê quá nhỏ, khinh thường lấy làm thức ăn, mới khiến cho người này nằm giữa dấu chân như vậy. Đỗ Địch An dùng thị lực nhìn xuyên để quan sát, phát hiện người này đã sớm tắt thở, chỉ là thi thể vẫn không bị mục nát, trên người cũng không có mùi Hành Thi, mà là một cái thi thể nhân loại "Sống sờ sờ"!
Đỗ Địch An ngây người nhìn, một lúc sau mới có phản ứng. Hắn cẩn thận tiến vào trạng thái ma thân, chậm rãi tới gần, dùng lưỡi dao sắc moi thi thể người này từ trong đất ra ngoài, đây là một người đàn ông có mái tóc màu vàng, là khuôn mặt phương tây thời đại trước, mũi cao hốc mắt sâu.
Sắc mặt người này trắng bệch, lỗ mũi và miệng tràn ra máu tươi, dính đầy hơn một nửa khuôn mặt, vết máu từ lâu đã khô lại, trên người cũng không có ngoại thương, tựa hồ là bị nghẹt thở mà chết. Đỗ Địch An nhìn qua y phục trên người hắn, trên người mặc thú y, cổ đeo một chiếc vòng làm thù xương thú, trước ngực có khâu một khối hình bầu dục, tựa hồ là để phòng ngự công kích chính diện.
Trong tay hắn nắm một cái chủy thủ mài từ răng nanh, đã được đánh bóng, chuôi chủy thủ tương đối thô ráp, mũi nhọn sắc bén, ngoài ra ở trên lưng hắn còn có túi nước, ba lô, nhưng đã bị đè bẹp dí. Một thân trang phục nguyên thủy này khiến trong lòng Đỗ Địch An dậy sóng, hắn nghĩ tới dã nhân bị trục xuất đến Ngoại Bích, chẳng lẽ thế giới ngoài Cự Bích cũng có một đám"Dã nhân" bị trục xuất?