Chương 945 Di Dân
Từ mùi hôi cơ thể đến xem, hắn chết đi hẳn là không quá hai ngày, Đỗ Địch An dùng lưỡi dao sắc cắt ra thi thể của hắn, nhìn mật độ xương cốt cũng không tính cứng rắn, phỏng chừng tương đương với cao cấp Thú Liệp Giả, thực lực như vậy ở khu vực thâm uyên này, quả thực chính là tồn tại nhỏ bé giống như bò sát vậy, gặp gỡ bất kỳ một con ma vật nào đều sẽ trở thành khẩu phần lương thực của nó, nhưng dù là tồn tại nhỏ bé như vậy lại có thể xuất hiện ở nơi này!
Đỗ Địch An hoàn toàn không tưởng tượng ra được, hắn làm sao có thể tiếp tục sinh tồn ở chỗ này, đương nhiên rồi, hiện tại hắn đã không thể dùng hai từ "Sinh tồn" để hình dung, bất quá từ thân thể của hắn cùng với mỗi lỗ chân lông đều dày đặc bụi, không khó để nhìn ra hắn đã sinh hoạt dưới điều kiện hoang ác liệt dã này một quãng thời gian tương đối dài, thậm chí rất khả năng người địa phương này!
- Ở giữa thâm uyên lại có thể có người sinh hoạt, hơn nữa còn không phải Vực Sâu cường giả, chỉ là một người nhỏ yếu như vậy, bọn họ khẳng định có biện pháp đặc thù để có thể tiếp tục sinh sống ở đây, biết làm sao để lẩn tránh ma vật nơi này.
Trong nháy mắt Đỗ Địch An đã nghĩ đến điểm này, trái tim nhất thời nóng lên, nếu như có thể tìm được những người này, từ bọn họ học được phương pháp sinh tồn ở thâm uyên, khẳng định có thể trợ giúp hắn tăng tỷ lệ vượt qua thâm uyên thành công. Nghĩ tới đây, tâm tư của hắn lập tức xoay chuyển, tỉ mỉ kiểm tra đồ vật trên thi thể này, mở bọc hành lý đã bị đè bẹp dí ra, chỉ thấy bên trong là một ít hoa lá, nhưng đều đã bị đè bẹp rồi, trừ thứ này ra, còn có một con sâu được bọc trong một lớp vải. Đỗ Địch An nhìn thấy thi thể con sâu này, trong lòng khẽ nhúc nhích, nghĩ đến thần trùng, nhưng trên thi thể con sâu này không tỏa ra mùi thần trùng chút nào.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn thu hồi thi thể con sâu này, sau đó thu hồi luôn cả bọc hành lý trên lưng hắn, tiếp tục sờ soạng thi thể của hắn một lần nữa, cũng không tìm được đồ vật hắn cho rằng có thể lẩn tránh ma vật. Hắn trầm tư trong chốc lát, ngồi xổm xuống, tháo dây truyền bằng xương trên cổ người này xuống, sau đó đào ra một cái hố sâu bên cạnh, chôn thi thể người này xuống.
Làm xong những việc này, Hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thấy một khóm hoa có chi chít những màu đỏ, ước chừng dài bằng ngón tay, là độc trùng trong rừng rậm, thời điểm đi lại trong rừng sẽ dễ dàng bị chúng nó bò lên người. Trừ thứ này ra, hắn cũng không phát hiện nhiệt lượng phản ứng nào khác.
- Người này thực lực thấp kém, hẳn là không dám hoạt động ở nơi quá xa, đi ra ngoài quá nửa là vì kiếm ăn, tốc độ của một Thú Liệp giả sẽ không quá nhanh, nơi ở của hắn hẳn là chỉ ở chung quanh đây thôi.
Đỗ Địch An suy nghĩ trong lòng, hắn nắm tay Helisha, khống chế hai con Hành Thi đi trước mở đường, chuẩn bị tiến hành tìm kiếm trong phạm vi bán kính trăm dặm tính từ thi thể này.
Hắn đi đường phi thường cẩn thận, mỗi thời mỗi khắc đều dùng thị lực quan sát nguồn nhiệt phản ứng, phải biết người này mới chết đi không bao lâu, là bị cái vết chân to lớn kia giẫm chết, nói rõ chủ nhân của bàn chân kia rất có thể vẫn dừng quanh đây.
Đỗ Địch An theo vết chân đi về phía trước, ven đường nhìn thấy không ít vết tích cây cối bị san bằng, cùng với một số ma vật bị giẫm chết, đi ra khoảng bảy, tám dặm, rốt cục Đỗ Địch An đã nhìn thấy chủ nhân của vết chân này. Nhìn từ xa xa nó giống như một tòa núi nhỏ cao hai mươi, ba mươi mét, nằm rạp trên cánh đồng hoang, toàn thân ngăm đen, bộ lông dày đặc, như một cục thịt mập mạp rúc vào một chỗ, lúc này nó tựa hồ đang nghỉ ngơi.
Đỗ Địch An không dám kinh động đến nó, cường độ nguồn nhiệt từ trên người vật này tỏa ra, là kinh khủng nhất trong những ma vật hắn từng nhìn thấy tính tới lúc này, gấp ba lần con Mãng xà hắn gặp mấy ngày trước, phỏng chừng là tồn tại đỉnh cao trong cấp bậc chúa tể.
Cũng may, vật này tựa hồ đang ngủ say, hồn nhiên không có động tĩnh gì. Đỗ Địch An không dám kinh động đến nó, khống chế hai con Hành Thi kia đi vòng qua chỗ khác rời đi. Đỗ Địch An lấy thi thể người kia làm trung tâm, tìm kiếm bốn phương tám hướng, trên đường ngoại trừ gặp phải con ma vật to lớn như núi thịt kia còn gặp thêm hai con ma vật giống rắn cùng cấp bậc, nhưng đều bị hắn tránh ra thật xa, cũng không bị chú ý tới.
Dù sao so sánh cùng những ma vật này, hắn quả thực là quá nhỏ bé rồi, ma vật bình thường coi như chú ý tới hắn cũng không nhấc lên nổi hứng thú săn giết. Đạo lý này cũng giống như sư tử sẽ không săn bắt sâu kiến để ăn vậy. Hơn nữa khí tức Đỗ Địch An nội liễm, nhiệt độ toả ra cực thấp, thêm vào trên người bôi lên Hành Thi bột phấn, ngụy trang thành hành thi cũng giống tới tám chín phần mười, bởi vậy trên đường gặp phải ba con ma vật cấp chúa tể, đều không chủ động đuổi bắt hắn, bị hắn né tránh từ xa.
Ngược lại một số ma vật cấp Khai Hoang, thậm chí là càng thấp hơn, nhìn thấy hắn cùng hắn khống chế hai con Hành Thi liền trực tiếp chạy tới. Đối với những ma vật có thể trong nháy mắt thuấn sát này, Đỗ Địch An cũng không lưu tình, nhanh chóng giết chết rồi lập tức chuyển tới chỗ khác, để tránh khỏi mùi máu tanh đưa tới càng nhiều ma vật hơn, gây nên phiền phức không cần thiết.
Ngày thứ ba, Đỗ Địch An đã đi tới một bên hồ. Hồ nước này xanh thẳm, cực kỳ rộng lớn, nhìn thấy nguồn nước tinh khiết như vậy, trong lòng Đỗ Địch An bừng tỉnh, chẳng trách hắn dọc theo dấu vết sẽ truy tìm đến nơi này, địa phương có nguồn nước tinh khiết như thế, có người sinh hoạt cũng không kỳ quái.
Ba ngày nay hắn tìm kiếm khắp nơi chung quanh, tuy rằng không gặp được đồng bạn của người đàn ông kia, nhưng lại tìm được một số vết chân của bọn họ để lại, sở dĩ hắn phán đoán những vết chân này là của đồng bạn của người đàn ông kia, bởi vì hình dạng vết chân tương tự với hình dạng đôi ủng mà người đàn ông kia đi, mà những vết chân này đều là của một loại ủng giống nhau, một mạch kéo dài đến đây. Số lượng vết chân lẫn lộn, có lớn có nhỏ, nói rõ nhân số không phải một hai người, từ vết chân mà suy đoán, Đỗ Địch An phát hiện có ít nhất tám người.
- Ẩn núp ở đây, có lẽ có thể gặp được bọn họ tới đây lấy nước.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua hồ nước, thầm nghĩ trong lòng.