Chương 946 Bắt Cá
Đỗ Địch An mang theo Helisha ẩn núp trong bụi cỏ bên hồ, để hai con Hành Thi kia núp trong một bụi cỏ khác, thu lại mùi, ôm cây đợi thỏ. Trong nháy mắt đã đến hoàng hôn, lại một ngày đi qua.
Ở nơi hoang dã như này, phân chia thời gian có vẻ không có chút ý nghĩa nào, chỉ có ban ngày cùng ban đêm, thời điểm màn đêm đen sắp buông xuống, ma vật ra khỏi nơi ẩn nấp, nguy hiểm sẽ tới. Đỗ Địch An từ trong túi lấy ra túi nước trống rỗng, lặng lẽ đứng dậy, đi tới bên hồ chuẩn bị lấy nước để tối uống.
Hắn đến bên hồ ngồi xổm xuống, trong long có cảm giác sợ hãi, rất nhanh hắn đã phát hiện ra chỗ quái dị, giờ khắc này mặt trời lặn xuống, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt hồ, hồ nước này vậy mà vẫn là xanh thẳm giống như trước, màu sắc không có biến hoá quá lớn! Hắn hơi thay đổi sắc mặt, trong lòng cảnh giác, lui về phía sau chừng mười bước, nhặt hòn đá trên đất lên ném mạnh vào trong hồ nước.
Cục đá rơi xuống hồ, bọt nước bắn lên, sau một khắc Đỗ Địch An nhìn thấy toàn bộ hồ nước xanh thẳm giống như một khối da lớn đột nhiên nhăn nheo, trong nháy mắt giống như sôi lên, nhìn kỹ hóa ra là vô số con cá nhỏ màu lam ở đáy hồ đang nhảy về phía cục đá kia, rất nhanh những con cá nhỏ màu xanh lam này đã phát hiện cục đá không phải là đồ ăn liền lập tức bình tĩnh lại, sau đó mặt hồ lại yên bình như trước, toàn bộ hồ nước lại phẳng lặng như chiếc gương, những con cá nhỏ khi nãy tựa hồ đã biến mất.
Nhìn thấy biến hóa như vậy, trong lòng Đỗ Địch An tỏa ra hàn khí, nhiệt lượng thị giác cũng không nhận ra được bên trong hồ này lại có nhiều cá nhỏ dày đặc như vậy, trên người những con cá nhỏ màu xanh lam này không hề tỏa ra nguồn nhiệt phản ứng, tụ tập cùng nhau hoàn toàn bất động, cực kì khó nhận ra.
Nếu như vừa nãy hắn mạo muội đưa tay đi vào nước, tất nhiên sẽ đụng phải những con cá nhỏ này, xem phản ứng kịch liệt của chúng khi nãy, chắc chắn sẽ nhảy lên, nhào tới công kích hắn. Sắc mặt Đỗ Địch An biến đổi một lát, vẫn chậm rãi lui về phía sau, trở lại trong bụi cỏ, cất túi nước lại vào trong hành lý.
Tuy rằng nhìn những con cá nhỏ này giống như không mạnh, nhưng hắn không dám mạo muội trêu chọc, dù sao ma vật thể chất có thể yếu, thân thể tuy nhỏ, nhưng lại ẩn chứa kịch độc, giống như Độc Tiễn Ếch trong Cự Bích, đủ để khiến chúa tể suýt nữa mất mạng. Coi như hắn có biện pháp tách những con cá nhỏ này ra khỏi hồ nước, nhưng cũng khó có thể đảm bảo hồ nước này nguồn nước bình thường không.
- Chỉ có thể đợi trời mưa để lấy nước rồi.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, đồng thời có một tia vui mừng. Quá lâu không hành động ở khu hoang dã, chăm chăm đấu tranh soán vị đoạt quyền trong Nội Bích đã khiến hắn đối có chút sơ sẩy với sinh hoạt hoang dã rồi. Dần dần mặt trời ngả về phía tây, tiếng côn trùng nổi lên, sau nửa đêm, phía xa xa có tiếng rền vang, tựa hồ là một con cự thú nào đó đang di chuyển trên mặt đất, một bước là một tiếng vang.
Đỗ Địch An ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn thấy một bóng dáng có nguồn nhiệt dồi dào, cao gần mười mét, nhìn giống như một con bò khổng lồ, đi tới bên hồ, nó nghiêng đầu xuống uống nước, địa phương nó uống nước, dòng nước bị khuấy động sôi trào, vô số con cá nhỏ màu xanh lam nhảy tới, nhưng dưới cái miệng lớn như chậu máu của ma vật này, tất cả con cá nhỏ đều bị nuốt một hơi cạn sạch.
Uống thoải mái khoảng chừng mười phút, con ma vật to lớn này vẫn còn đang ùng ục uống từng ngụm nước lớn, chút có chút ý tứ dừng lại, đang lúc này, bỗng nhiên Đỗ Địch An nhìn thấy một dải ánh sáng màu xanh lam ở ven hồ, tựa hồ sống lưng của vật gì đó, sống lưng này dài khoảng bảy, tám mét, đang từ từ bơi về hướng con ma vật khổng lồ đang mải mê uống nước kia.
Lúc bơi lên phía trước được năm mươi mét, cái bóng màu xanh lam này từ từ chìm vào trong nước, biến mất không còn tăm hơi. Đỗ Địch An cố gắng dùng nguồn nhiệt thị giác để quan sát, nhưng cũng không phát hiện bất cứ nguồn nhiệt nào.
Vèo!
Trong nháy mắt, phía dưới cái miệng khổng lồ như bể máu của con ma vật kia đột nhiên nổi lên bọt nước, chỉ thấy một con quái ngư màu xanh lam từ trong nước nhảy lên, dưới bụng quái ngư này cũng không phải là vây cá, mà là lợi trảo cực kỳ sắc bén, thân thể giống như cá hổ, trên sống lưng trải đầy gai giống như bánh rang. Giờ khắc này đột nhiên xông ra, trong nháy mắt quái ngư giống như một dải lụa màu xanh lam quấn quanh cổ con ma vật đầu bò kia. Ma vật đầu bò bị siết cổ phẫn nộ rít gào, chân nó dẫm nên mặt hồ làm đất cát tung tóe văng xuống hồ, thân thể của nó nhanh chóng thối lui về phía sau, mãnh liệt vung vẩy cái đầu.
Quái ngư màu lam kia thấy nó sắp lui ra khỏi hồ, lập tức buông đầu của nó ra, lui về trong nước. Ma vật đầu bò liên tục lui về phía sau mấy chục mét, nhưng vẫn còn dáng vẻ hãi hùng, thở gấp từng ngụm, gầm rú lên giống như không cam lòng, sau đó nó nghiêng đầu qua chỗ khác, chậm dãi xoay người đi mất.
Trong hồ, con quái ngư màu lam kia bơi lội trong hồ chốc lát rồi cũng từ từ bơi ra vùng nước sâu giữa hồ, dần dần chìm xuống, tất cả lại bình tĩnh lại, trong bóng đêm lạnh lẽo giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong lòng Đỗ Địch An thất kinh, không nghĩ tới trong hồ này ngoại trừ đám cá nhỏ màu lam kia còn có quái ngư kinh khủng khi nãy, nguồn nhiệt phản ứng của ma vật đầu bò kia đã tới cấp chúa tể nhưng cũng không dám dây dưa nhiều cùng quái ngư này.
Mấy giờ sau, Đỗ Địch An nghe được phía xa xa truyền đến tiếng ma vật gào thét, tựa hồ là vài con ma vật đang tranh đấu. Đỗ Địch An hơi híp mắt lại, vừa canh gác vừa tu dưỡng tinh thần, đối với cảnh tượng ban đêm ở khu hoang dã, hắn sớm đã thành thói quen, không giống buổi đên trong Cự Bích, nhà nhà đèn đuốc, cuộc sống phong phú về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Ở đây chỉ có màn đêm lạnh lẽo cùng với ma vật. Bất tri bất giác, buổi đêm đã qua, bình minh ló dạng. Thời điểm trời tờ mờ sáng, cơn buồn ngủ của Đỗ Địch An kéo tới, hắn chuẩn bị ngủ một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ đằng xa đi tới, ánh mắt của hắn ngưng lại, quay đầu nhìn, lập tức thấy có hai nguồn nhiệt từ bụi cỏ trong rừng rậm xa xa đi tới, rõ ràng là hai nhân loại.
Ánh mắt Đỗ Địch An sáng lên, rốt cục đã xuất hiện rồi, người ngoài Cự Bích! Cường độ nguồn nhiệt của hai người này không cao, một người khoảng chừng cao cấp Thú Liệp giả, một người sơ cấp Giới Hạn giả. Hai bóng người đi lom khom, cực kỳ cẩn thận, vừa đi vừa nghỉ, quan sát chung quanh, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống, bốc một nắm đất dưới chân rồi tinh tế ngửi.
Đỗ Địch An nhịn kích động trong lòng xuống, âm thầm quan sát. Một lát sau, hai người này cẩn thận từng li từng tí một tìm đến bên hồ màu xanh lam, ngẩng đầu nhìn chung quanh một phen, sau khi không thấy điểm gì khả nghi, hai người hơi yên tâm lại, nắm chặt trường mâu trong tay, đi tới một góc bên hồ, nhìn vào trong nước cẩn thận quan sát, sau đó đột nhiên đâm trường mâu xuống nước. Phốc một tiếng, trường mâu chui xuống nước, dưới nước lập tức vùng vẫy kịch liệt. Lúc này người kia rút trường mâu lên, chỉ thấy có một con cá nhỏ màu xanh lam đang bị găm trước mũi mâu, ra sức giãy dụa, sức sống cực kỳ ngoan cường. Đỗ Địch An bừng tỉnh, hóa ra hai người này đến đây để giết cá, xác thực, với thể chất như vậy cũng chỉ có thể giết những con cá nhỏ màu xanh lam này để làm lương thực. Tuy rằng những con cá nhỏ này rất quỷ dị, nhưng nhìn qua thể chất cũng không cao, hơn nữa lại là ma vật trong nước, bị hai người kéo lên trên bờ, chỉ có thể chờ chết mà thôi.