← Quay lại trang sách

Chương 947 Cứu Giúp

Mặt hồ lam quang khuấy động, lượng lớn cá nhỏ màu xanh lam tụ tập nơi nước cạn dưới chân hai người, không hề có ý sợ hãi. Hai người tựa hồ hiểu rất rõ tập tính của những cá nhỏ màu xanh lam này, không hề hoảng loạn, vẫn vững vàng dùng trường mâu đâm xuống mặt hồ, một người ở phía sau cho cá vào túi đeo.

Trong quá trình này, hai người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra giữa hồ, tựa hồ đang kiêng kỵ vật gì đó. Nhìn thấy cử động của hai người, Đỗ Địch An nghĩ đến quái ngư nhìn thấy hôm qua, nghĩ thầm nếu như quái ngư này đang tiềm ẩn bơi tới, hai người này quá nửa sẽ gặp phải tai ương.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến đây không phải là một cơ hội để làm quen với bọn họ sao? Nếu như mạo muội đứng ra sẽ khó tránh khỏi làm những người này cảnh giác, nhưng nếu như là ân cứu mạng, không thể nghi ngờ chính là phương thức tạo lòng tin nhanh nhất.

Chỉ là xem dáng vẻ cảnh giác của hai người này hẳn sớm đã có phòng bị rồi, tỷ lệ quái ngư kia đến tập kích bọn họ rất nhỏ. Hắn đã có chủ ý, nhẹ nhàng lay động lục lạc bên tai Helisha, Helisha nghe được tiếng vang liền khống chế hai con Hành Thi ở bụi cỏ xa xa bò lên, đi về phía hai người đang đứng bên hồ.

Hai người bên hồ động tác nhanh chóng, trong nháy mắt đã đâm được mười mấy con cá, túi đằng sau đã đầy ắp. Đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy hai con Hành Thi dữ tợn từ trong rừng cây đi ra, hai người sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, người cầm trường mâu phản ứng cực nhanh, từ trong túi sau lưng lấy ra bột phấn rắc lên người mình, đồng thời cũng mở túi sau lưng đồng bạn kia lấy ra bột phấn rắc cho hắn, sau đó chỉ chỉ túi cá trong tay đồng bạn.

Người kia ngẩn ra, trong lòng có một tia không muốn, nhưng vẫn nhanh đặt túi cá lên trên đất, sau đó chậm rãi chuyển động bước chân, từ bên cạnh dời đi. Đỗ Địch An ngửi thấy được trên người bọn họ tỏa ra mùi Hành Thi bột phấn, trong lòng cảm thấy thú vị, bọn họ cũng biết chế tác Hành Thi bột phấn đẻ tránh né Hành Thi, chẳng trách có thể sinh tồn ở thâm uyên này.

Bất quá, hắn để Helisha khống chế hai con Hành Thi kia lung lay thân thể đi về hướng hai người. Hai người kia lúc này đã rón rén đi sang một bên giống như ăn trộm, tên cầm trường mâu cảm thấy vô cùng sốt sắng, bàn tay nắm thật chặt tay đồng bạn để hắn có thể trấn tĩnh lại. Nhưng sau một khắc, hai con Hành Thi cũng không thèm nhìn tới túi cá trên đất, trực nhào về phía hai người. Người trung niên sợ hãi, con ngươi co rút lại, kinh hãi nói:

- Chạy!

Nói xong hắn lập tức xoay người chạy. Nhưng tốc độ của bọn họ sao có thể bằng hai con Hành Thi cấp Khai Hoang kia, trong nháy mắt hai con Hành Thi đã gào thét, giương nanh múa vuốt vùng áp sát sau lưng hai người khiến lông tơ hai người dựng thẳng lên, da đầu tê dại, mạch máu toàn thân tựa hồ chảy ngược lên não, trái tim đập thùng thùng kinh hoàng, chỉ cảm thấy tử vong đã vô hạn tiếp cận rồi.

Nhưng sau một khắc, hai người xem thấy trong bụi cỏ phía trước bỗng nhiên nhảy có một bóng người mặc áo giáp dữ tợn lao ra ngoài, nắm một thanh đại đao ngăm đen trực tiếp vọt tới đây.

Hai người lập tức ngây ra, giống như không nghĩ tới ở đây còn gặp được nhân loại, đầu óc nhất thời không suy nghĩ được gì. Sau một khắc, Đỗ Địch An trực tiếp xẹt qua hai người, múa đao ngăn chặn hai con Hành Thi sau lưng, hắn không trực tiếp chém giết mà cố ý kéo dài chiến đấu, đồng thời duy trì thế thượng phong, không để rơi vào thế yếu tránh cho hai người kia bị doạ sợ chạy mất, dù sao hành động thấy chết mà không cứu từ lâu đã là bình thường khi sinh hoạt trong khu hoang dã này.

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Địch An đánh nhau với hai con Hành Thi kích, trong lòng hơi ổn định mấy phần, rất nhanh liền nhìn thấy thế cuộc thắng lợi dần nghiêng vè phía Đỗ Địch An, chiến đấu cùng hai con Hành Thi, biểu hiện của Đỗ Địch An thành thạo điêu luyện, thi thoảng cũng có chút mạo hiểm.

Sau khi chiến đấu được hai phút, Đỗ Địch An xuyên qua một khe hở, giết chết con Hành Thi có lưỡi dao sắc, chiến đao trực tiếp cắt đứt đầu của nó. Sau khi giết chết một con Hành Thi, một con còn lại cũng bị Đỗ Địch An đánh gục trong nháy mắt. Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra một hơi, đầu đầy mồ hôi, xoay người đi đến trước mặt hai người, lau sạch máu tươi trên chiến đao, thu hồi chiến đao biểu thị hắn không có địch ý. Hai người nhìn thấy Đỗ Địch An không có ác ý, thở phào nhẹ nhõm, người trung niên đưa tay che trước ngực, cảm kích nói:

- Đa tạ sự giúp đỡ của ngài, ta tên Plymouth, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?

Lúc nói chuyện, mặt hắn mang đầy kính ý và vẻ hiếu kỳ nhìn Đỗ Địch An, đặc biệt là khi nhìn áo giáp dữ tợn trên người Đỗ Địch An, trong mắt hắn có mấy phần hâm mộ. Nghe được tiếng nói của hắn, Đỗ Địch An giật mình, đây là tiếng Anh, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như là những ngôn ngữ loại, vậy thì giao lưu chính là phiền toái rất lớn, hắn bình tĩnh quan sát hai người, dựa vào nét mặt của bọn họ không có bất cứ cảm giác đề phòng cùng bài xích nào, nói rõ kế hoạch của mình đã thành công một nửa, hắn dùng tiếng Anh nói:

- Ta gọi là Đỗ Địch An, nơi này an toàn rồi, chúng đều đã bị ta giết.

Hắn không trực tiếp hỏi thân phận hai người mà lơ đãng thuật lại sự việc khi nãy, tăng thêm ấn tượng trong lòng hai người bọn họ. Nghe được Đỗ Địch An nói, Plymouth nghiêng đầu nhìn hai cái đầu Hành Thi lăn lóc sau lưng Đỗ Địch An, vẻ cảm kích trong mắt càng tăng lên, vội hỏi:

- Cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi, nếu như không có ngươi, chúng ta đã chết rồi.

- Việc này đơn giản, không cần khách khí.

Đỗ Địch An nói. Lúc này, ánh rạng đông chiếu rọi lên sau lưng Đỗ Địch An, thoảng qua mắt Plymouth, hắn lập tức giật mình, hơi đổi sắc mặt, nói với Đỗ Địch An:

- Đỗ Địch An tiên sinh, sắp tới đêm trắng, nơi này rất nguy hiểm, ngài có nguyện ý theo chúng ta về "Nơi đóng quân" hay không, ta còn muốn cảm tạ ân cứu mạng của ngài.

- Ta cũng vậy.

Đồng bạn hắn trên mặt có vài vết sẹo cũng nói với ánh mắt chân thành. Đỗ Địch An cảm thấy kỳ quái, tới ban ngày rồi không phải an toàn hơn sao, làm sao lại nguy hiểm?

Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói:

- Được, hai vị hơi chờ ta một chút, ta còn có một người bạn, ta gọi nàng cùng đi.

Plymouth sửng sốt một chút, trong mắt có một tia chần chờ. Lúc này, Đỗ Địch An đã xoay người vào trong bụi cỏ, dắt Helisha tới, nhìn hai người nói:

- Đi thôi.

Plymouth liếc mắt nhìn Helisha, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, tuy rằng Helisha mang khăn che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy gò má hoàn mỹ không một chút tì vết, hơn nữa làn da trắng mịn cùng vóc người nổi bật hoàn toàn không thích hợp với hoàn cảnh hoang dã xung quanh.

- Hay, hay.

Plymouth gật đầu liên tục, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, quay sang đồng bạn bên cạnh nói:

- Mang túi cá lại đây.

Nói xong hắn tự mình lấy ra một cái túi, nhặt hai cái đầu lâu Hành Thi kia lên cho vào trong túi, sau đó đưa cho Đỗ Địch An, nói:

- Đây là chiến lợi phẩm của ngài.

Đỗ Địch An nói:

- Thứ này cho ngươi.

Plymouth ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ mang vật quý giá như thế tặng cho hắn, hắn trợn mắt lên nói:

- Đưa cho ta? Thật sự?

- Thật sự.

Plymouth không nhịn được kích động, ôm hai cái đầu lâu vào trong ngực, liên tục nói cám ơn với Đỗ Địch An. Đồng bạn bên cạnh mang theo túi cá đi tới, hâm mộ nhìn hắn, nói:

- Lão Lôi, vật này có thể làm bảo vật gia truyền của ngươi rồi.

Plymouth cười ha ha, sau đó tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, thu lại nụ cười, chột dạ nhìn quanh bốn phía một lần, thấy không có động tĩnh gì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Chúng ta trở về rồi hãy nói.