← Quay lại trang sách

Chương 948 Đi Vàp

Đỗ Địch An nắm tay Helisha, đi theo hai người bọn họ trở về. Sau khi đi được bảy, tám dặm, tới giữa hẻm hai tòa núi cao lúc trước, thời điểm Đỗ Địch An tìm tới bên hồ cũng đã từng tới nơi này, cũng đa nhìn thấy vết chân của Plymouth cùng những người khác, chỉ là lúc đó cũng không tìm được vết tích nghỉ lại.

Giờ khắc này chỉ thấy Plymouth dừng lại trước hẻm núi, tựa hồ đang đánh giá cái gì, sau một chốc, hắn đi tới một chỗ nham thạch, dùng chuôi mâu trong tay nhẹ nhàng gõ.

Nhìn thấy hành động này của hắn, trong long Đỗ Địch An kinh ngạc, trong con ngươi bóng loáng lóe lên ánh sáng, trong nháy mắt đã nhìn xuyên qua nham thạch, chỉ thấy nham thạch này thật dày, đường kính ba mét, phía sau nham thạch là một đường hầm sâu thẳm.

Ầm ầm ầm ~!

Plymouth gõ sáu lần, bỗng nhiên nham thạch chậm rãi nâng lên, lộ ra một cái khe. Plymouth quay sang ra hiệu cho Đỗ Địch An, sau đó đi vào trước. Đỗ Địch An kéo tay Helisha chui qua khe hở nham thạch, vừa bước vào bên trong đường hầm đã nhìn thấy hai bóng người khôi ngô, trên người bôi lên màu sắc kì dị đang đứng sau hòn đá.

Trong lòng hắn cả kinh, lúc trước dùng năng lực nhìn xuyên cũng không thấy hai người này. Thời điểm hai đại hán này nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Helisha ở phía sau Plymouth cũng sững sờ đương trường, qua rồi vài giây mới phản ứng lại, lập tức gỡ chiến phủ từ trên vách đá bên cạnh xuống nắm chắc trong tay, cảnh giác nhìn Đỗ Địch An. Plymouth vội vàng nói:

- Hai vị hoang tướng, hắn là ân nhân cứu mạng của ta cùng Polk, không có ác ý.

Hai vị đại hán nghe vậy, liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn kỹ Đỗ Địch An cùng Helisha trong chốc lát, ánh mắt dừng lại trên người Helisha một hồi lâu, sau đó rất nhanh thu hồi ánh mắt, một người có hình xăm hung ưng rất lớn trong đó nói với âm thanh trách cứ:

- Hai người các ngươi thật hồ đồ, lại tự ý mang người ngoại lai trở về, lẽ nào muốn mang tai nạn hủy diệt tới cho "Nơi đóng quân" sao?!

Plymouth cười làm lành nói:

- Làm sao biết chứ, hắn không có ác ý.

Đại hán có hình xăm chim ưng lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Nể tình ngươi có ân đối với bọn họ, hi vọng ngươi lập tức rời đi!

Đỗ Địch An không nghĩ tới ở chỗ này lại bị ngăn lại, việc đã đến nước này, hắn tất nhiên không thể cứ như vậy lui bước, sắc mặt không vui nói:

- Các ngươi đối xử với ân nhân như thế sao? Bây giờ đêm trắng sắp buông xuống, bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngươi bảo ta rời đi, chẳng phải là bảo ta đi chết, khác gì các ngươi tự tay giết ta?

Hắn nói lời này là kết hợp với lời Plymouth nói lúc trước, tuy rằng còn không biết đêm trắng sắp buông xuống sẽ có nguy hiểm gì, nhưng có thể làm cho Plymouth vội vã trở về như thế, tất nhiên là có tồn tại kinh khủng ra ngoài hoạt động. Đại hán có hình xăm hùng ưng nghe được Đỗ Địch An nói ngôn ngữ của bọn họ, hơi rung động, hơi giật mình nhìn Đỗ Địch An, nhưng rất nhanh hắn đã cau mày, quát lên:

- Ta mặc kệ là ngươi từ đâu đến, không giết ngươi chính là chúng ta đã đối xử tử tế với ngươi rồi, ngươi cứu bọn họ, Plymouth, mang cá nhỏ các ngươi săn được đưa cho hắn, coi như trả lại ân tình này, người ngoại lai, ngươi mau mau rời đi, bằng không đừng trách ta không khách khí!

Đỗ Địch An hơi cúi đầu, đáy mắt lóe lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn quay đầu nói với Plymouth:

- Ta đi rồi, hi vọng các ngươi có thể cố gắng sống tiếp, khu vực bên hồ kia có chút nguy hiểm, sau đó các ngươi vẫn nên ít tới đó bắt cá đi thì hơn.

Plymouth nghe được Đỗ Địch An nói, trong lòng cảm thấy nóng rực, không nhịn được quay đầu nói với đại hán có hình xăm hùng ưng nói:

- Phi điểu hoang tướng, bọn họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chúng ta từ trước đến nay đều là tri ân báo đáp, hiện tại đêm trắng đã đến rồi, ngươi bảo hắn rời đi chẳng khác gì khiến hắn đi chịu chết, hiện tại ta sẽ đến bẩm báo với đại thần cúng tế, để cho nàng định đoạt!

Sắc mặt đại hán có hình xăm hùng ưng âm trầm, nói:

- Coi như ngươi đến nói, đại thần cúng tế cũng sẽ không đồng ý cho hắn vào.

- Ta muốn thử một lần!

Plymouth dứt khoát nói. Đại hán có hình xăm hùng ưng cau mày, trầm mặc chốc lát, quay sang Đỗ Địch An nói:

- Trước tiên các ngươi cứ đợi ở chỗ này, Plymouth, ngươi có thể tưởng tượng được mạo muội kinh động đại thần cúng tế sẽ phải chịu hình phạt rất nặng, ta cho ngươi một phút thời gian, nếu như không có hồi âm, ta sẽ lập tức đuổi bọn họ ra ngoài!

Plymouth nặng nề gật đầu, quay sang Đỗ Địch An nói:

- Đỗ tiên sinh, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại!

Nói xong, hắn nhìn Đỗ Địch An thật sâu, xoay người nhanh chóng chạy vào đường hầm. Đỗ Địch An nhìn bóng lưng hắn rời đi, con ngươi lập tức tiến vào trạng thái ma ngân, tầm nhìn nhanh chóng kéo dài, chỉ thấy đường hầm tối tăm này một mạch kéo dài xuống dưới nền đất, sâu không lường được, trong nháy mắt, bóng dáng Plymouth đã biến mất, mà phần cuối đường hầm cũng không nhìn thấy nguồn nhiệt phản ứng, hắn không tiếp tục nhìn, lập tức thu hồi ánh mắt.

- Đỗ tiên sinh, ta bồi tiếp ngươi.

Đồng bạn của Plymouth nói. Đỗ Địch An gật đầu với hắn.

- Đa tạ.

Trong nháy mắt đã qua mười phút, Đỗ Địch An yên lặng tính toán tính toán thời gian, khoảng cách một phút còn 3 phút, chợt nhìn thấy bóng người Plymouth xuất hiện phía cưới đường hầm rồi, hắn thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt tựa hồ cực kỳ cao hứng. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm.

- Phi điểu hoang tướng, đại thần cúng tế nói để ta dẫn bọn họ đi gặp nàng.

Plymouth thở hổn hển chạy tới, sau khi nói xong giơ lên một khối cẩm vải trong tay, bên trên thêu một chữ "Thần". Đại hán có hình xăm hùng ưng cùng một đại hán có hình xăm sư tử khác nhìn thấy cẩm vải này, hơi thay đổi sắc mặt, giơ tay che trước ngực, một chân quỳ xuống đất, cúi đầu nói:

- Chúng ta xin nghe thần lệnh.

Đỗ Địch An để ý khối cẩm vải một chút, không nói thêm gì, quay sang hai vị đại hán khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi theo Plymouth vào bên trong đường hầm.

- Đại thần cúng tế là cái gì?

Đi ở một nửa đường, Đỗ Địch An quay sang Plymouth hỏi. Trên mặt Plymouth lộ ra thành kính vẻ, nói:

- Đại thần cúng tế chính là đại thần cúng tế, người vĩ đại nhất ở nơi này, chúng ta theo nghe chỉ thị của đại thần cúng tế mới có thể tiếp tục sinh sống tại mảnh đất dữ này.

Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, xem ra đại thần cúng tế chính là thủ lĩnh của bọn họ rồi, bất quá nhân vật như Plymouth cũng có thể gặp mặt đại thần cúng tế này, có thể thấy số lượng người may mắn còn sống sót ở nơi này cũng không nhiều, nếu như là bộ lạc mười mấy vạn người, thủ lĩnh trong đó tuyệt đối không là một người tùy tiện có thể gặp mặt trong mười phút, rất có thể số lượng người nơi này sẽ không vượt qua ba ngàn, thậm chí còn ít hơn.

Trong lòng có một suy đoán đối với tình huống nơi này, Đỗ Địch An lập tức an long hơn không ít, nhưng lúc trước dùng nhiệt lượng thị giác lại không thể nhìn thấy hai vị hoang tướng kia cũng làm cho hắn có một tia kiêng kỵ, không biết là nguyên nhân gì. Lúc này, hắn cùng Plymouth đã đi được mấy ngàn mét trong đường hầm, tầm mắt dần dần trống trải, mà trong tầm mắt Đỗ Địch An cũng đã nhìn thấy lượng lớn nguồn nhiệt phản ứng, bất quá những nguồn nhiệt phản ứng này đều cực kỳ yếu ớt, đại đa số là trình độ Thú Liệp giả, nguồn nhiệt phản ứng thấp hơn Thú Liệp giả lại không có bao nhiêu, mà nguồn nhiệt phản ứng cao hơn Thú Liệp giả cũng cực kỳ ít ỏi.