Chương 949 Lại Gặp Chiến Thần Bộ Tộc
Rất nhanh, thôn trang dưới nền đất đã xuất hiện trước mặt Đỗ Địch An, từng cái ốc xá có tạo hình kỳ lạ, đều dùng nham thạch dựng thành, đơn giản thô ráp, giữa những khe hở nơi có bỏ thêm cỏ dại vào, đường trên nhỏ có mấy hài đồng chân trần đang chạy, màu tóc đại đa số đều là màu vàng cùng màu nâu, trên vách đá của thôn trang có từng chiếc đèn sáng to bằng miệng chén, toả ra trước ánh sáng óng ánh.
Trong lòng Đỗ Địch An thất kinh, không nghĩ tới dưới lòng đất này thật sự có nhân loại ở lại, hơn nữa số lượng cũng không ít, kỳ quái nhất chính khác với ốc xá thô ráp trên mặt đất, ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, vừa nhìn đã biết là ánh đèn dùng điện năng mà không phải là tinh thạch đặc thù gì đó.
- Plymouth thúc thúc!
Mấy hài đồng đang chơi đùa nhìn thấy Plymouth từ cửa đường hầm đi ra, lập tức túm tụm lại, líu ra líu ríu nói:
- Plymouth thúc thúc, ngày hôm nay bắt được cá không, lần sau có thể mang ta ra bên ngoài chứ?
- Plymouth thúc thúc, vị ca ca cùng tỷ tỷ này là ai vậy, quần áo của bọn họ thật kỳ quái a!
- Oa, binh khí này được làm từ sắt thép sao?
Plymouth tỏ vẻ mỉm cười, vô cùng hiền lành, nói:
- Vị ca ca cùng tỷ tỷ này là người bên ngoài đến, ta muốn dẫn bọn họ đi gặp đại thần cúng tế, đợi lát nữa trở về lại nói với các ngươi sau, mấy người các ngươi cứ đi chơi đi, nghe lời.
- Người bên ngoài đến?
- Oa! Là người từ bên ngoài đến?!
Mấy đứa trẻ nghe được hắn nói, sáng mắt lên, tò mò đánh giá Đỗ Địch An cùng Helisha trước mặt. Plymouth đẩy mấy đứa trẻ ra, dẫn Đỗ Địch An tiếp tục về phía trước, dọc theo đường đi trải qua mấy ốc xá dựng từ nham thạch thô ráp, có ốc xá trước cửa treo lơ lửng nước cùng thịt khô, bên trong có người đi ra, nhìn thấy Plymouth đều sẽ cười chào hỏi, có người sẽ hỏi hắn ngày hôm nay thu hoạch thế nào, nhưng rất nhanh đã bị Đỗ Địch An cùng Helisha hấp dẫn, lập tức hỏi han, Plymouth trả lời thật thà, nhất thời khiến không ít người liếc mắt. Có người lộ ra vẻ tò mò, có người lại lập tức tắt nụ cười, sợ hãi nhìn Đỗ Địch An cùng Helisha, dựa vào cạnh cửa, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể trốn trở về nhà.
Đỗ Địch An nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của những người này, nghĩ đến người đại hán lúc trước canh giữ bên ngoài đường hầm, trong lòng hơi trầm xuống, đoán được có lẽ nơi này đã từng gặp được người ngoại lai, hơn nữa đã xảy ra sự tình cực kỳ ác liệt, vì vậy bọn họ mới có phản ứng này, bất quá, từ biểu hiện của những hài tử này cùng Plymouth đến xem, chuyện như vậy, quá nửa là từ rất lâu trước đây rồi.
Thời gian sẽ làm hao mòn ký ức của mấy người, thậm chí đến đời kế tiếp sẽ lãng quên đi cừu hận của thế hệ trước. Đây chính là bi ai của nhân tính, nhưng lúc này Đỗ Địch An lại cảm thấy may mắn, chí ít từ vẻ mặt hiếu kỳ thiên chân vô tà của mấy đứa trẻ kia là có thể nhìn ra, bọn họ cũng không e ngại một người ngoại lai như hắn, có lẽ căn bản không biết trong quá khứ đã từng phát sinh sự tình ác liêt vơi người ngoại lai. Đi qua mấy chục ốc xá ven đường, Đỗ Địch An chú ý qua loa có khoảng chừng hơn hai trăm người, không bao lâu, bọn họ đã đi tới vùng đất trung tâm của thôn trang, nơi này là một quảng trường loại nhỏ rộng gần hai trăm mét vuông, khi nhìn thấy quảng trường phía trước, Đỗ Địch An hoàn toàn ngây người, tỏ vẻ kinh ngạc khó có thể tin.
Chỉ thấy một cái cây thang cao chót vót từ giữa không trung kéo dài tới mặt đất, cây thang hoàn toàn được chế tạo từ kim loại màu bạc, nhìn cực kì cao cấp. Nối tiếp với cây thang chính là một khối cầu kim loại treo lơ lững giữa không trung, nhìn giống như cây dừa, bên trong phỏng chừng có thể chứa đựng gần trăm người.
Ánh mắt Đỗ Địch An chậm rãi chuyển lên trên, phát hiện khối cầu kim loại này cũng không phải hoàn toàn lơ lửng, ở trên đỉnh chóp có mấy cây sắt trụ đen kịt cực kỳ tráng kiện nối tiếp, móc vào vách đá trên đỉnh. Plymouth nhìn thấy Đỗ Địch An kinh ngạc đến ngây người, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:
- Đỗ tiên sinh, đại thần cúng tế đang chờ các ngươi, xin mời đi theo ta, đợi lát nữa nhìn thấy đại thần cúng tế cũng không nên quá mức tùy ý, nàng là người vĩ đại nhất thế gian này!
Đỗ Địch An phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, thời điểm hắn xoay người dẫn đường, không nhịn được vận lực trên mắt, trong nháy mắt tiến vào trạng thái nhiệt lượng thị giác, lại phát hiện bên trong khối cầu kim loại kia là một mảnh đỏ sậm, không thể nhìn xuyên vào, mà khiến hắn giật mình chính là cảnh tượng này giống hệt với thời điểm lúc trước nhìn thấy Sylvia thần quan.
Vật liệu khối kim loại hình cầu này tựa hồ giống với vật liệu chế tạo Sylvia thần quan! Cầu thang từ phía trên nghiêng xuống giống như cầu thang máy bay, trước cầu thang có hai đại hán trên người có khắc hình xăm quái vật kỳ dị đang bảo vệ, Đỗ Địch An biết bọn họ là hoang tướng, hắn liếc mắt nhìn ra phía sau, bỗng nhiên ánh mắt bị một pho tượng cao lớn bên cạnh quảng trường hấp dẫn, vừa nhìn con ngươi hắn đã nhăn lại, bức tượng này cao mười mét có thừa, trên người là người, hạ thân là những con nhện dữ tơn.
Thân thể nửa người một nửa thú này khiến hắn lần thứ hai nghĩ đến Sylvia, hơn nữa người này cũng là một cô gái, đẹp đến mức khiến người nghẹt thở, thời điểm nhìn thấy Sylvia, Đỗ Địch An cho rằng nàng chính là dung nhan hoàn mỹ nhất trên thế giới, nhưng thời điểm nhìn thấy nữ nhân này, hắn cảm thấy, hai người không phân cao thấp, mà nữ nhân này mang một khí chất khác, có mấy phần anh khí cùng mê hoặc.
- Đây là Hoang thần vĩ đại của chúng ta.
Plymouth thấy Đỗ Địch An dừng lại không bước tiếp, hắn xoay người nhìn lại, lâp tức bừng tỉnh, quay sang Đỗ Địch An cười nói:
- Hoang thần che chở chúng ta mấy trăm năm, theo lý thuyết,nhìn thấy Hoang thần hẳn là phải hành lễ, bất quá ngài là người ngoại lai, chờ sau khi ngài gặp đại thần cúng tế lại hành lễ với Hoang thần cũng không muộn.
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng nổi sóng, một chút cư dan bên ngoài Cự Bích này lại có pho tượng chiến thần bộ tộc, hơn nữa từ pho tượng kia đến xem, chiến thần bộ tộc tựa hồ đều là dáng dấp nửa người nửa thú. Chỉ là tại sao vị chiến thần này lại ở giữa thâm uyên, mà Sylvia lại là ở trong Cự Bích? Chẳng lẽ người nơi này cũng đã từng sinh sống trong Cự Bích, chỉ là sau đó chuyển ra ngoài? Hắn cảm thấy bên trong hẳn là có không ít bên trong bí mật, hắn thu hồi ánh mắt, gật gù, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
- Đứng lại.
Hai vị hoang tướng gác trên cầu thang đưa tay lên ngăn cản Plymouth. Một người trong đó có hình xăm quái ngư lạnh lùng nói:
- Người ngoại lai, gặp mặt đại thần cúng tế không thể mang theo binh khí.
Plymouth xoay người nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ tiên sinh, đây là quy định, ngài đừng lo lắng…
Hắn nói còn chưa dứt lời, Đỗ Địch An đã gật đầu nói:
- Không có gì, ta không ác ý.
Nói xong hắn gỡ chiến đao ném xuốn mặt đất bên cạnh, sau đó cũng gỡ Huyết Tước trên lưng Helisha xuống đặt dưới đất, lại trở lại trước mặt hai vị hoang tướng, nói:
- Ta không thích người khác đụng vào binh khí của ta, hi vọng hai vị giúp chăm nom.
Hai vị hoang tướng khẽ gật đầu, nói:
- Xin mời.
Đỗ Địch An cùng Plymouth đi lên cầu thang. Chờ đi tới khối cầu kim loại, Plymouth dừng lại, đặt một tay lên trước ngực, cúi đầu cung kính nói:
- Đại thần cúng tế, ân công Đỗ Địch An tiên sinh của ta cùng Helisha tiểu thư đã đến rồi.