← Quay lại trang sách

Chương 950 Thần Nữ

Tăng!

Cửa kim loại chậm rãi nâng lên, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nữ giới từ bên trong truyền ra. Trong lòng Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, càng ngày càng tin tưởng nơi này nắm giữ điện năng, chỉ là nhìn ốc xá nham thạch thô ráp bên ngoài, có thể thấy được ở đây sử dụng điện năng không phổ biến, hắn nhìn lướt qua trong khoang, chỉ thấy đường đi vào được phủ kín thảm đỏ tươi, bên trong vô cùng rộng rãi, trên tường toả ra ánh đèn, bên trong cực kì tráng lệ, khắp nơi óng ánh xa hoa.

Plymouth tỏ vẻ thành kính, cúi đầu cởi giày, rón rén từng bước đi vào. Đỗ Địch An không chờ hắn dặn, cũng để ủng ở bên ngoài, đi chân trần lên thảm tiến vào trong, hắn chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân đạp lên một đám lông, vô cùng mềm mại ấm áp.

Trong này là một gian phòng to lớn hình elip, sau khi đi qua góc cửa, Đỗ Địch An nhìn thấy đầu bên kia của gian phòng, có mấy tầng bậc thang, sau bậc thang là một mảnh lụa mỏng làm màn che, bên trong có một bóng người đang ngồi, trước màn che có một thiếu nữ trên miệng treo một nụ cười. Thiếu nữ này khoảng 14, 15 tuổi, một đôi tròng mắt màu vàng óng ánh, màu da trắng mịn, khác biệt một trời một vực với những đứa trẻ nhìn thấy bên ngoài khi nãy.

- Plymouth tham kiến thần nữ, tham kiến đại thần cúng tế!

Plymouth tỏ vẻ cung kính, quỳ một chân xuống khom lưng hành lễ. Đỗ Địch An vẫn chưa theo hắn hành lễ, cứ như vậy lẳng lặng mà đứng, đồng thời cũng đánh giá thiếu nữ trước mặt cùng với bóng người trong màn che kia, màn che mỏng manh này không cách nào che chắn được tầm mắt của hắn, bên trong có một phụ nhân khoác trường bào hoa lệ đang ung dung ngồi, sắc mặt hiền lành, tóc trắng phơ, là khuôn mặt của người phương Tây, giống thiếu nữ này mấy phần.

Bỗng nhiên Đỗ Địch An nghĩ đến, cư dân mình nhìn thấy ven đường, tựa hồ đại đa số đều là nhân loại Âu Mỹ thời đại trước, rất hiếm gặp người Á Châu, khả năng có quan hệ tới nơi hắn ở. Lúc này thiếu nữ được Plymouth gọi là "Thần nữ" đang tò mò đánh giá Đỗ Địch An trước mặt, con mắt to màu vàng óng sáng lấp lánh, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, nghiêm túc cau mày nói:

- Hai người các ngươi chính là người ngoại lai?

Đỗ Địch An khẽ gật đầu đáp:

- Ra mắt thần nữ cùng đại thần cúng tế, ta tên là Đỗ Địch An, người này là... Người yêu của ta, Helisha.

Lúc giới thiệu đến thân phận của Helisha, hắn hơi hơi dừng lại một chút, nói nàng là đồng bạn, tựa hồ hơi lạ lẫm, nhưng nói nàng là thê tử hay người yêu, chuyện này nàng tựa hồ còn chưa đồng ý, tuy rằng hắn cảm ứng được tâm ý của nàng, nhưng dù sao thời điểm nàng khi còn sống, mình còn chưa từng biểu lộ với nàng, cũng chưa từng có được sự đồng ý của nàng.

Bất quá, ở chung lâu như vậy, hắn đã sớm xem nàng là nửa kia của mình rồi, coi như nàng không đồng ý, hắn cũng không cho phép nàng phản đối, bởi vì hắn không chịu đựng được khi thiếu nàng. T

hiếu nữ nhìn thấy trong mắt Đỗ Địch An loé ra một tia chần chờ, cảm thấy có chút quái lạ, nàng nói rằng:

- Nghe nói là ngươi cứu Plymouth?

- Thuận lợi mà thôi, ta vừa vặn đi qua đó.

Đỗ Địch An lộ ra thái độ không dám tranh công. Thiếu nữ khẽ gật đầu, chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt Đỗ Địch An nửa mét, ngửa đầu nhìn Đỗ Địch An, con ngươi không có một tia tạp chất hồn nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Đỗ Địch An tựa hồ muốn thấu tất cả bí bật ẩn sâu nhất trong lòng Đỗ Địch An, nhưng Đỗ Địch An một đường lăn lộn đến vị trí Bích Chủ, tâm tư từ lâu thâm trầm, hắn đồng dạng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, ánh mắt thuần túy không có một tia tạp niệm.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, bỗng nhiên gò má thiếu nữ ửng đỏ, thu hồi ánh mắt, lại là quay đầu nhìn Helisha bên cạnh một chút, nhất thời nhỏ lông mày nhăn lại:

- Vị tỷ tỷ này, giống như không có nhịp tim?

Đỗ Địch An rùng mình, bất quá hắn từ lâu đã nghĩ tới khả năng Helisha bị nhìn thấu, lúc này hắn nói rằng:

- Nàng bị mắc một loại quái bệnh, thần nữ không nên quá lại gần nàng, có chuyện gì nói với ta đi.

Thiếu nữ nghe vậy liếc hắn một chút, hơi quyệt miệng, quay đầu trở lại màn che, nói:

- Các ngươi tới tự nơi nào?

- Đến từ một toà Thần Bích.

Đỗ Địch An trả lời thật thà làm cho Thiếu nữ hơi run, không biết là không ngờ tới Đỗ Địch An sẽ thẳng thắn như vậy hay là lần đầu nghe thấy "Thần Bích", nàng phản ứng lại rất nhanh, quay đầu nhìn lại bóng người bên trong màn che. Lão phụ ở giữa màn che nghe được lời Đỗ Địch An, trầm ngâm không nói, sau một chốc mới khẽ gật đầu với thiếu nữ.

Thiếu nữ nhận được chỉ lệnh, quay sang Plymouth đang quỳ một gối xuống đất nói:

- Ngươi đi xuống trước đi, đại thần cúng tế muốn tự mình nói chuyện với vị Đỗ Địch An tiên sinh này.

Plymouth cung kính nói:

- Vâng, Plymouth xin cáo lui.

Nói xong hắn cúi đầu, chậm dãi lùi ra ngoài, trước khi còn cho Đỗ Địch An một ánh mắt cổ vũ. Chờ sau khi Plymouth rời đi, thiếu nữ ở bên cạnh gõ hai tiếng lên vách tường kim loại bên cạnh, cửa máy từ từ bay xuống, ca một tiếng đã khép lại. Bên trong bây giờ chỉ còn lại Đỗ Địch An cùng hai nàng một già một trẻ. Trong long Đỗ Địch An có một tia cảnh giác, nhưng bên ngoài rất bình tĩnh, lúc này thiếu nữ kia trước tiên quay sang Đỗ Địch An mở miệng, giống như biến thành một người khác, lạnh lùng nói:

- Ngươi đi tới nơi này, rốt cục có mục đích gì? Nếu như ta không nhìn lầm, vị “Người yêu” bên cạnh ngươi này hẳn là một người chết!

Trong mắt Đỗ Địch An nổi lên một tia hàn khí, nói:

- Nói ta là được rồi, không cần nói nàng, ta nói rồi, nàng bị mắc quái bệnh, ta tới nơi này chỉ là đi ngang qua, căn bản là không nghĩ tới có thể gặp các ngươi ở đây, cũng không biết ở khu vực này lại còn có người có thể tiếp tục sinh sống, nếu như ta thực sự có mục đích gì thì đã sớm động thủ với các ngươi rồi, theo ta thấy, các ngươi chính là lãnh tụ chỗ này chứ?

Thiếu nữ hơi cười gằn, nói:

- Động thủ? Ngươi động thủ, có thể sống mà rời khỏi nơi này sao?

Trong lòng Đỗ Địch An hơi động, hắn vốn là cố ý nói như vậy, nhưng xem dáng vẻ thiếu nữ này, tựa hồ trong khoang thuyền này có mưu kế? Thời điểm nhìn thấy điện năng hắn đã không có ý định dùng thủ đoạn cứng rắn để chinh phục nơi này, đào móc ra bí mật nơi này, hắn lộ ra vẻ giận dữ nói:

- Các ngươi đối xử với ân nhân như thế sao, nếu như hoài nghi, cần gì phải gặp mặt ta?

Nhìn thấy lửa giận trong mắt Đỗ Địch An, hàn ý trong mắt thiếu nữ nhất thời chậm rãi biến mất, quay đầu nhìn về phụ nhân ở giữa màn che. Lão phụ nhân gật đầu với nàng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc vòng đưa. Thiếu nữ lập tức hiểu ý, lập tức đưa tay tiếp nhận chiếc vòng, quay đầu sang nói với Đỗ Địch An:

- Lúc trước là ta mạo muội rồi, trước đây nơi này của chúng ta từng bị người ngoại lai tập kích, suýt nữa hủy diệt, bởi vì lo lắng ngươi giống như những người ngoại lai kia, mang theo mục đích khác tới đây. Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là thật sự vô ý tới đây, sau đây đại thần cúng tế có một số lời nói muốn đích thân hỏi ngươi, xin mời mang theo nhẫn thần.

Đỗ Địch An nhìn vòng kim loại màu trăng trong tay nàng, cố ý lộ ra một vẻ mặt âm trầm, nói:

- Đây là cái gì?

- Đây là nhẫn thần có ẩn chứa sức mạnh của hoang thần, có thể nhìn thấu tất cả lời nói dối, nếu như ngươi thật sự là vô ý tới đây, không có ác ý, xin mời mang theo nhẫn thần, nếu như ngươi không muốn, vậy thì xin mời rời khỏi nơi này.

Thiếu nữ nghiêm túc nói. Đỗ Địch An khẽ cau mày, rời đi hiển nhiên là không thể, hơn nữa lời nàng đã nói ra rồi, nếu như không đeo trái lại là chính mình chột dạ, chẳng khác gì ngầm thừa nhận mình mang theo những mục đích khác tới đây, đến lúc đó chưa chắc sẽ thật sự có thể bình an rời đi, rất có khả năng sau một khắc bọn họ sẽ khởi động mưu kế trong khoang thuyền kim loại này, hắn lo lắng nhất mưu kế chính là dùng laser.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có một tia hối hận, không nên lên thuyền giặc. Nhưng mà lấy tình cảnh lúc trước, không lên cũng không được, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể nhắm mắt bước tiếp. Nếu như thật sự trở mặt, hắn cảm giác chí ít mình có thể trước khi mưu kế được khởi động, giết chết thiếu nữ này cùng đại thần cúng tế kia, hoặc là bắt giữ!

Hơn nữa, từ lúc trước đóng cửa máy, thiếu nữ này cần phải tự mình điều khiển. Mặc dù nơi này có cơ chế tấn công, cũng cần bọ họ tự mình khởi động. Suy tư trong chốc lát, Đỗ Địch An đồng ý, mặc dù thái độ đối phương rất cường ngạnh, thậm chí là bá đạo, nhưng hắn không thể không khuất phục, ai bảo hắn thật sự là tới đây với mục đích khác?

- Đeo tay này.

Đỗ Địch An duỗi ra cánh tay phải bị băng hóa, như vậy cho dù nhẫn này trong nháy mắt phóng thích điện lưu, thậm chí là công kích, hắn cảm thấy cánh tay phải cũng có thể chịu một chút, đồng thời túi áo tay trái của hắn có lục lạc, có thể sử dụng tay trái trong nháy mắt móc ra lục lạc lệnh cho Helisha ra tay bắt giữ các nàng.