Chương 951 Đối Đáp
Thiếu nữ liếc nhìn Đỗ Địch An một chút, không nói gì, chờ Đỗ Địch An giơ tay phải lên, nàng đi lên trước chuẩn bị đeo nhẫn lên cho Đỗ Địch An, đúng lúc này, bàn tay Đỗ Địch An đột nhiên xoay một cái, lật tay thành trảo, trong nháy mắt tóm lấy cổ tay nàng, đồng thời một tay khác bóp lấy phần gáy của nàng, tất cả hoàn thành chỉ trong nháy mắt, thiếu nữ đã bị Đỗ Địch An chế phục, trở thành con tin.
- Ngươi!
Thiếu nữ lập tức cả kinh, sắc mặt trắng bệch. Lão phụ nhân biến ở giữa màn che cũng biến sắc, tay đặt trên bậc thang bên cạnh.
- Ta không có ác ý.
Đỗ Địch An lập tức mở miệng, nói xong buông bàn tay thả thiếu nữ ra, bình tĩnh nhìn nàng nói:
- Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, nếu như ta là người xấu, vừa nãy đã có cơ hội bắt ngươi, sau đó lấy ngươi làm con tin rời khỏi nơi này.
Thiếu nữ được Đỗ Địch An thả ra, xoa xoa phần gáy, ho nhẹ hai tiếng, lui về phía sau ra vài bước, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đỗ Địch An:
- Ngươi đánh lén!
Đỗ Địch An không nói gì, ánh mắt nhìn về phía lão phụ nhân ở giữa màn che, nói:
- Ta có thiện ý, hi vọng các ngươi cũng thiện ý đáp lại.
Lão phụ nhân thấy Đỗ Địch An buông thiếu nữ ra, thân thể cũng bình tĩnh lại, nhưng trong mắt rõ ràng nghiêm nghị hơn rất nhiều. Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía màn che, lão phụ nhân khẽ gật đầu với nàng. Thiếu nữ hiểu ý, quay đầu trừng Đỗ Địch An một cái nói:
- Chúng ta sẽ không làm thương tổn ngươi, nhẫn thần này chỉ hữu hiệu đối với kẻ gian ác, nếu như ngươi lòng mang thiện ý thì sẽ không có việc gì.
Đỗ Địch An cũng không nói thêm nữa, đưa tay cho nàng. Lần này rõ ràng thiếu nữ đã có chút cảnh giác, lập tức đeo nhẫn cho Đỗ Địch An, sau đó nhanh chóng lui trở về trước màn che.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn nhẫn thần trên cổ tay, chất liệu vô cùng mềm mại, bên trên có màn ảnh, có đường song ẩn hiện, ngoài ra bên cạnh còn có mấy chữ tiếng Anh, hình dạng này kết hợp với lời của thiếu nữ khiến hắn nghĩ tới máy phát hiện nói dối bên trong siêu cấp chíp.
- Ngươi đi tới nơi này của chúng ta thật không có ác ý sao?
Thiếu nữ tức giận nhìn về phía Đỗ Địch An hỏi, hiển nhiên còn để tâm tới việc ban nãy Đỗ Địch An. Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Địch An rời khỏi chiếc nhẫn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên không có, ta đã nói rồi, chẳng lẽ giữa ta và ngươi lại không thể có nửa điểm tín nhiệm?
- Hừ, nói cũng vô ích.
Thiếu nữ hơi quyệt miệng, nói:
- Ngươi cứu Plymouth thật sự chỉ là ngẫu nhiên?
- Đương nhiên!
Đỗ Địch An không chút nghĩ ngợi trả lời. Thiếu nữ nhíu nhíu mày, hỏi tiếp:
- Vậy ngươi vì sao ngươi lại rời quê hương để tới nơi này?
Đỗ Địch An khẽ cau mày, suy tư rồi một thoáng, nói:
- Đây là việc tư của ta.
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu ngươi không nói, làm sao ta biết ngươi rốt cuộc có bí mật gì? Vạn nhất là ngươi cố ý nhằm vào chúng ta thì sao?
Đỗ Địch An thở dài, nói:
- Nếu ngươi không tin tưởng ta được, ta cho ngươi biết cũng không sao, ta muốn nhìn thế thới bên ngoài Thần Bích, nhìn những thứ chưa từng nhìn thấy. Người yêu của ta bị mắc bệnh lạ, trong Thần Bích của ta không có cách nào trị liệu cho nàng, vì vậy ta muốn nhìn xem thế giới bên ngoài có phương pháp có thể trị khỏi cho nàng hay không.
Hai mắt thiếu nữ liếc nhìn hắn, cảm thấy hơi tin tưởng, vẻ bất mãn trên mặt cũng dần dần tiêu tan, thấp giọng nói:
- Nơi này của chúng ta cũng không có cách nào trị liệu cho vị tỷ tỷ này, bệnh nàng mắc phải không phải quái bệnh, mà là một loại độc phi thường đáng sợ, bình thường người bị mắc loại độc này thì ngay cả người thân cận nhất của mình cũng sẽ công kích, không biết tại sao nàng lại không công kích ngươi.
- Ta biết bệnh của nàng sẽ truyền nhiễm, vì lẽ đó lúc trước ta mới bảo ngươi đừng đứng quá gần.
Đỗ Địch An ưu thương nói. Thiếu nữ hơi ngẩng đầu nói:
- Ta đã sớm nhìn ra thân thể của nàng không được bình thường, ta sẽ không để cho nàng cắn.
Đỗ Địch An cúi đầu, không nói thêm lời gì nữa. Bầu không khí có chút đau thương. Thiếu nữ phản ứng lại, lúng túng ho nhẹ một tiếng, tiến lên phía trước nói:
- Ta lấy nhẫn thần xuống cho ngươi.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn trước nàng, nói:
- Ngươi đồng ý tin tưởng ta sao?
Nhìn hai mắt Đỗ Địch An sáng sủa thuần khiết, gò má thiếu nữ ửng đỏ, nói:
- Cái này phải nghe đại thần cúng tế nói.
Nói xong nàng tiến lên tháo nhẫn thần xuống cho Đỗ Địch An, nhìn qua màn hình, vẻ mặt nhất thời thả lỏng không ít, xoay người lui trước màn che. Nhìn thấy dáng dấp của nàng như vậy, Đỗ Địch An càng tin tưởng lúc nãy chính là một loại máy phát hiện nói dối. Lão phụ nhân bên trong màn che tiếp nhận nhẫn thần, nhìn một lát rồi cất đi, thái độ trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, mở miệng nói:
- Thiếu niên ngoại lai, cảm tạ ngươi đã cứu tộc nhân của chúng ta, lúc trước có mạo phạm, xin được lượng thứ.
Âm thanh của Nàng cực kỳ ngọt ngào, hồn nhiên không giống với một lão phụ nhân có mái tóc hoa râm. Đỗ Địch An thấy nàng tự mình mở miệng, thái độ cũng vô cùng khách khí, trong lòng càng thêm tin tưởng cái nhẫn kia chính là máy kiểm tra nói dôi, mà xem tình huống này, có vẻ như hắn đã được thông qua.
- Ta nghe nói trước đây các ngươi cũng gặp qua người ngoại lai, còn bị người ngoại lai công kích rồi, vì vậy sẽ khó tránh khỏi có địch ý với ta, ta có thể hiểu được.
Đỗ Địch An hào phóng nói. Thiếu nữ hì hì nở nụ cười, giảo hoạt nói:
- Có đúng không, vừa nãy không phải là ngươi rất hồi hộp sao?
Khóe miệng Đỗ Địch An hơi nhếch lên, không nói gì.
- 130 năm trước, chúng ta từng gặp phải người ngoại lai giống như ngươi.
Lão phụ chậm rãi mở miệng, âm thanh ngọt ngào dễ chịu:
- Lúc đó là lần đầu chúng ta gặp phải người ngoại lai, phi thường vui lòng tiếp nhận hắn đến nơi này của chúng ta, chiêu đãi như khách quý, nhưng không ngờ vị này bụng dạ khó lường, sau khi thăm dò nội tình của chúng ta, lại muốn nô dịch chúng ta làm người hầu của hắn, may là khi đó thực lực của đại thần cúng tế không tầm thường mới có thể giết chết hắn, bất quá đại thần cúng tế cũng bởi vậy mà bị trọng thương, chuyện này đã cho chúng ta giáo huấn sâu sắc, cho nên mới có mạo phạm đối với ngươi.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, không cần nàng nói hắn cũng có thể đoán được gần hết, bất quá phỏng chừng lời của lão bà này cũng chưa chắc là sự thật. Người có thể đến chỗ này, cơ bản đều là Vực Sâu, thậm chí còn mạnh hơn.
Những người này nếu như là ở Cự Bích thì chính là một phương bá chủ, nếu như ở Thần Quốc, phân nửa cũng là nhân viên cao tầng, khẳng định biết được rất nhiều bí mật, rất có thể là có chuẩn bị mà đến. Ngay cả mục đích của bọn họ cũng chưa chắc là muốn nô dịch những người này, dù sao số lượng người nơi này không nhiều, riêng trong Cự Bích đã có hơn mười triệu người, còn thiếu nô lệ sao?
Đỗ Địch An cảm thấy người ngoại lai kia, quá nửa là nhắm vào thi thể chiến thần bộ tộc của bọn họ mà đến. Mà lão phụ này lại là đại thần cúng tế cao quý, tuy rằng không nhìn ra thực lực sâu cạn, nhưng từ biểu hiện cho tới bây giờ đến xem, thực lực của nàng hẳn là không dưới Vực Sâu, điều này nói rõ vị đại thần cúng tế kia lúc đó cũng chưa chắc có sức đánh lại người ngoại lai, rất có khả năng là sử dụng thứ khác để giết chết, tỷ như là khoang thuyền kim loại này, hoặc là lá bài tẩy khác.