← Quay lại trang sách

Chương 957 Được Mùa

Đỗ Địch An hiếu kỳ trong lòng, tiếp tục hỏi vài câu mới biết phạm vi đội săn bắn bọn họ phụ trách đi săn không giống nhau, như Plymouth chủ yếu phụ trách lam ngư hồ, sở dĩ có phân chia như vậy, chính là bởi vì lam ngư hồ là địa phương tổ phụ Plymouth tìm được sớm nhất, bởi vậy bị đại thần cúng tế phân cho hắn, sau đó từng đời một truyền thừa, bây giờ đã rơi vào tay Plymouth, những người khác muốn đến lam ngư hồ để săn, nhất định phải gia nhập tiểu đội săn bắn của Plymouth, con mồi săn được, Plymouth sẽ được phân chia một phần mười.

Như vậy điều lệ khiến Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, đây là tương tự với hợp đồng khế ước, không nghĩ tới ở địa phương lạc hậu này cũng sẽ thực thi. Nhưng mà cứ như vậy, quả thực hiệu suất sẽ được tăng cao.

- Yêu, lão Lôi, ngày mai các ngươi cũng ra ngoài?

Từ trong một nhóm người đó có một người trung niên tuổi tác xấp xỉ Plymouth, có vẻ rất quen thuộc Plymouth, cười nói:

- Lần này mang nhiều người như vậy, chuẩn bị lớn làm một phen sao?

Plymouth cười đáp:

- Nào có, lần này các ngươi chuẩn bị thế nào?

- Cái gì chuẩn bị với không chuẩn bị, cho dù chuẩn bị tốt cũng phải dựa vào ý trời nữa.

Người này cười cợt, ánh mắt quét đoàn người một chút rồi dừng lại trên người Đỗ Địch An một lúc nói:

- Nghe nói lần này các ngươi dẫn theo người ngoại lai kia cùng đi đi săn, người này quả thật rất mạnh chứ?

Plymouth tức giận nói:

- Mạnh hơn gấp mấy lần so với ngươi.

- Ha ha, có thể dễ dàng giết chết Hành Thi, quả thực là mạnh hơn ta.

Người này lập tức cười to. Đỗ Địch An liếc nhìn hai người một chút, tựa trên tường nhắm mắt dưỡng thần, đợi tới ngày mai hành động đi săn. Thời gian trôi qua rất nhanh, đến khoảng tám, chín giờ, tất cả mọi người đã lục tục ngủ, tiếng ngáy phập phồng ở bên trong đường hầm. Trong bóng tối, không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi có một tiếng nói thô lỗ vang lên:

- Dậy hết đi, đã đến giờ rồi.

Đỗ Địch An tỉnh lại từ trong giấc ngủ nông, mở hai mắt ra, chỉ thấy những người khác cũng lục tục tỉnh lại. Nói chuyện chính là hoang tướng, cửa đường hầm đã bị đẩy lên làm lộ ra một cái khe. Plymouth cũng tỉnh lại, vỗ vỗ những người còn đang ngái ngủ, kéo tất cả mọi người dậy nói:

- Chuẩn bị một chút, xuất phát thôi.

Tất cả mọi người nhanh chóng thu thập xong đồ vật, theo sau lưng Plymouth ra ngoài hang động. Trong nháy mắt, ba nhóm người chia nhau ra từng khu vực để săn. Sắc trời tờ mờ sáng, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua tầng mây, Đỗ Địch An ngửi được mùi ẩm ướt độc đáo cùng không khí trong lành của khu hoang dã thời điểm sáng sớm, cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, ý thức cực kì tỉnh táo, hắn nắm tay Helisha theo sát sau lưng Plymouth, vượt qua rừng cây, đi được không bao lâu đã tới hồ nước màu xanh lam kia, chỉ thấy mặt hồ yên bình như gương, xanh thẳm mỹ lệ.

Những người khác nhìn thấy mặt hồ màu xanh lam này, con ngươi toả ra ánh sáng, hận không thể lập tức tiến lên làm lớn một phen. Đỗ Địch An nhẹ nhàng ngửi, thấy được không khí vẫn lưu lại mùi máu tanh, ánh mắt quét qua, nhìn thấy xa xa bên hồ có mấy dấu chân ma vật ngổn ngang, xem ra trong mấy ngày này còn có những ma vật khác đã tới nơi này, tựa hồ đã trải qua một hồi ác chiến.

- Xem ra nguồn nước này là địa phương thu hút ma vật tốt.

Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, lúc này Plymouth đi tới bên người Đỗ Địch An, hỏi:

- Ân công, thời gian của chúng ta có hạn, chỉ có hai giờ, ngài định làm gì?

Đỗ Địch An biết thời gian cấp bách, cũng không dài dòng, nói:

- Đến nơi nước cạn lần trước ngươi bắt cá, nghe khẩu lệnh của ta đào một cái hố sâu, dẫn cá vào trong hố vừa đào, cuối cùng tập trung lại vớt.

Plymouth cảm thấy mờ mịt, nhưng việc đã đến nước này cũng không nhiều lời, dù sao hắn ngay cả vũ khí cũng không mang theo, chỉ có thể nghe Đỗ Địch An chỉ huy, hắn xoay người triệu tập mọi người, đi tới nơi nước cạn lần trước bắt cá, quay sang Đỗ Địch An nói:

- Đào hố ở nơi nào?

Đỗ Địch An lấy tay chỉ chỉ nước cạn bên hồ nói:

- Ở đây cũng có một lỗ hổng, đào một cái hố bên này, tất cả mọi người cùng đào, hố sâu hai mét là được, kéo dài tới nơi này, khoảng mười mét.

Plymouth thấy Đỗ Địch An tính toán, lập tức tỉnh ngộ, tuy rằng hắn chưa từng nghĩ ra phương pháp này, nhưng nhìn cử chỉ của Đỗ Địch An có vẻ rất khả thi. Hắn lập tức quay sang mọi người, nói:

- Mọi người chuẩn dị sẵn sàng, dựa theo lời Đỗ tiên sinh làm.

Nói xong hắn là người thứ nhất nhấc theo xẻng đi tới bên hồ, nhanh chóng đào đất. Những người khác quay sang nhìn nhau, cũng cùng hắn đồng thời đào đất.

Bảy, tám người khác mang theo mâu nhìn thấy động tác của mấy người Plymouth, hai mặt nhìn nhau, cảm thấy mờ mịt, không biết nên hỗ trợ hay là nên chờ đợi. Rất nhanh, người trung niên nhắc nhở Plymouth lúc trước đã xoay người rời đi, tới một chỗ nước cạn khác bên hồ, nhấc trường mâu đâm vào trong nước, rất nhanh đã đâm được một con, ném vào trong sọt.

Những người khác thấy hắn có thu hoạch, nhất thời xúm lại đi qua đó, dồn dập tìm tới nơi nước cạn, dùng mâu đâm cá. Số lượng cá nhỏ xanh lam trong hồ nhiều vô số kể, thấy có người tới gần thi nhau bơi sát bờ, có con cá nhỏ còn nhảy lên, cắn vào mũi mâu, trong cái miệng nhỏ đầy răng.

Đỗ Địch An nhìn những người này một chút, không nói gì, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía giữa hồ, đề phòng con quái ngư khủng bố kia ẩn núp lại đây tập kích bọn họ, đồng thời đi tới rừng cây bên cạnh, dùng chiến đao chém đứt cây cối, tước thành một cây mộc côn nhỏ, chống ở giữa lưới đánh cá, làm lưới đánh trở thành một cái sọt cỡ lớn.

Một lát sau, cái hố mà Đỗ Địch An cần đã đào được rồi, tất cả mọi người đều là thể chất Thú Liệp Giả, hiệu suất đào hố rất nhanh.

- Ân công, hiện tại làm gì đây?

Plymouth lau cái trán đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn lướt qua những người khác đâm cá ở một bên hồ kia, trong mắt có một tia lửa nóng cùng căng thẳng, hắn không cam tâm, quay sang Đỗ Địch An hỏi.

- Đặt lưới đánh cá ở chỗ này.

Đỗ Địch An ra hiệu cho hắn đặt lưới đánh cá theo chiều ngang xuống hố. Mấy người cùng làm việc, rất nhanh đã cố định lưới đánh cá trong hố. Đỗ Địch An tiếp nhận cái xẻng trong tay Plymouth, nhanh chóng đào ra khe hở giữa hồ và hố vừa đào, nước hồ chậm rãi chảy vào hố sâu, nhưng mà cá nhỏ màu xanh lam bên hồ đều bị những người đâm cá kia thu hút, chỉ có mấy con cá nhỏ theo hồ nước chảy vào hố sâu.

Đỗ Địch An vung vẩy chiến đao, đâm vào giữa hồ nước, nhấc lên một con cá nhỏ màu xanh lam, khẽ xoay cổ tay, ánh đao nhanh chóng chặt con cá nhỏ thành nhiều đoạn, máu tươi chảy ròng ròng, hắn ném con cá vào giữa hồ. Không bao lâu sau, vượt qua sự mong đợi của hắn, bị mùi máu tanh kích thích, rất nhanh tất cả cá nhỏ bên hồ đều bị dẫn dụ lại đây, mặt hồ sôi trào, cá nhỏ không ngừng nhảy lên. Theo hồ nước lưu động, cá nhỏ nhanh chóng tràn vào trong hố sâu, tất cả cá nhỏ đều tràn vào trong lưới, bơi về chỗ sâu nhất. Ngắn ngủi không tới mấy phút đồng hồ, lưới đánh cá trong cái hố sâu hai mét, dài mười mét, đều bị cá nhỏ màu xanh lam cùng nước hồ lấp kín, cá nhỏ bên trong dâng trào, đếm lướt qua chí ít cũng có mấy trăm gần ngàn con.

Plymouth cùng mấy người đào hố nhìn thấy cảnh này, ngơ ngác đến xuất thần, khó có thể tin được. Đỗ Địch An thấy thời gian đã tới rồi, quay sang Plymouth nói:

- Chặn miệng hố lại.

Plymouth phản ứng lại, vội vàng nói với mấy người cầm xẻng đứng bên cạnh, đào đất lấp kín miệng hố. Nước trong hồ ngưng chảy vào hố, trong hố sâu chỉ còn lại đầy cá cùng nước hồ, Đỗ Địch An bảo Plymouth tiếp tục đào đất ở điểm cuối của hố, đào sâu một chút, để hồ nước chảy ra ngoài.