Chương 958 Trượng Nghĩa
Đỗ Địch An nói chuyện, Plymouth lập tức hiểu, mấy người khác cũng tỉnh ngộ lại giống như được "thể hồ quán đỉnh", từng tên hưng phấn đến nhấc xẻng lên nhanh chóng đào đất, chỉ cảm thấy đào huyết dịch toàn thân đều sôi trào.
Rất nhanh, mấy người hợp lực đào ra một vũng nước nhỏ, nước trong hố sâu chảy ra ngoài rất nhanh, bị thổ nhưỡng hấp thu. Lưới đánh cá trong hố sâu nhanh chóng chìm xuống, bên trong chỉ còn dư lại nhiều con cá nhỏ màu xanh lam giãy dụa, đầy ắp lưới. Đỗ Địch An nhìn đồng hồ, mới chỉ qua một canh giờ, còn có thể làm tiếp một mẻ lưới nữa.
- Cái này, nhiều như vậy!
Plymouth nhìn cá nhỏ màu xanh lam trong lưới đánh cá bởi vì thiếu dưỡng khí mà nhảy nhót giãy dụa, con mắt trợn trừng, hưng phấn đến khó tin. Mấy người khác cũng đều nhìn trừng trừng, nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác giống như đang nằm mơ. Đỗ Địch An nói:
- Chuẩn bị thu lưới, nắm lấy cá bên trong ra, tiếp tục đánh bắt 1 lần nữa rồi trở về.
Plymouth nghe được Đỗ Địch An nói còn muốn làm một mẻ lưới nữa, không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn, theo bản năng mà nói:
- Ta, hình như túi chúng ta mang không đủ để đựng…
- Không sao, ta có biện pháp, đợi lát nữa các ngươi đến bên cạnh hái lượng lớn lá cây lại đây, lót phía dưới lưới đánh cá, trực tiếp dùng kéo lưới đi về.
Đỗ Địch An nói.
- Lão Lôi, các ngươi ở nơi này thu hoạch thế nào?
Một người bên hồ đâm cá chú ý tới vẻ mặt mấy người Plymouth hưng phấn, cảm giác kỳ quái, nhấc theo trường mâu đi tới. Plymouth quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt rơi vào cái sọt trên lưng hắn, bên trong có mấy con cá nhỏ đang nhẹ nhàng nhảy:
- Beane, thu hoạch rất tốt.
Beane nhếch miệng nở nụ cười, vừa muốn mở miệng nói cái gì, bỗng nhiên ánh mắt của hắn bị cảnh tượng trong hố sâu trước mắt hấp dẫn, hắn há hốc mồm, đứng ngây tại chỗ, qua rồi một hồi lâu mới tỏ rõ vẻ khó có thể tin, vội vàng quay đầu nhìn Plymouth:
- Cái này, Cái này đều là vừa nãy các ngươi làm?
- Chẳng lẽ còn có thể làm từ hôm qua sao?
Plymouth cười nói. Mấy người khác cũng nở nụ cười, tâm tình đặc biệt kích động, mới đầu bọn họ còn lo lắng lần này mang theo xẻng lại đây sẽ không thu hoạch được gì, nhưng mà phương thức săn mới mẻ này lại cho bọn hắn kinh hỉ không tưởng tượng nổi, riêng là cá trong hố sâu này đã đủ cho bọn họ sinh hoạt rất nhiều ngày rồi, mà Đỗ Địch An còn muốn làm tiếp một mẻ lưới, bọn họ cảm thấy được hạnh phúc cùng phấn khởi trước nay chưa từng có.
- Ta…..Trời ạ!
Beane trừng lớn hai mắt, thán phục lên tiếng. Những người xa xa đâm cá bên hồ nghe được động tĩnh của nơi này, tò mò đi tới, rất nhanh, tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi. Tất cả người đâm cá đều trợn to hai mắt, trợn mắt líu lưỡi. Đỗ Địch An thấy cá nhỏ màu xanh lam bên trong lưới đánh cá liên tục giãy dụa nhảy lên, khẽ cau mày, không nghĩ tới những con cá nhỏ hung hãn như vậy, dưới tình huống thiếu nước còn có thể kiên trì lâu như vậy, đợi lúc tất cả chúng nó đều nghẹt thở mà chết, hẳn phải mất cả tiếng nữa, hắn nói với Plymouth:
- Kêu đoàn người mở ra một lỗ hổng đằng sau mặt lưới, chuẩn bị thu cá, trước tiên phóng chúng nó vào vũng bùn, cẩn thận đừng để bị cắn.
Giờ khắc này Đỗ Địch An nói chuyện, tất cả những người khác đều vểnh tai lên lắng nghe, Đỗ Địch An nói xong, không đợi Plymouth đáp ứng, bên cạnh lập tức có người kêu lên:
- Để ta đi!
- Ta cũng đi!
- Tính ta một người.
Plymouth thấy mấy người này nhảy nhót, nở nụ cười, lập tức dựa theo Đỗ Địch An nói, phân công bọn họ đến đằng sau hố sâu, bởi địa hình khá thấp nên khe hở của lưới đánh cá bị hở ra, cá trong lưới lập tức rơi ra ngoài, rơi vào vũng bùn phía bên dưới. Mấy người đứng ở vũng bùn dùng xẻng múc cá, quăng lên trên bờ. Mấy người khác chờ ở một bên hố lập tức đập chết hoặc đập ngất những con cá được quăng lên bờ này, sau đó cất vào túi cùng giỏ cá.
Mấy người đâm cá bên cạnh thấy bọn họ trắng trợn thu cá, thèm thuồng cực kỳ, cảm giác giống như một đống cao lương mỹ vị ở trước mắt toả ra mùi hương, có người trong đó cũng dùng cái sọt khom lưng lượm cá. Plymouth chú ý tới mấy người đâm cá cũng lượm cá, lập tức kêu lên:
- Mấy người các ngươi, không phải trước chúng ta đã nói, các ngươi làm việc của các ngươi, chúng ta làm việc của chúng ta, tại sao lại đến lượm cá của chúng ta?
Hắn vừa mở miệng, những người khác đang cặm cụi làm việc cũng nhận ra, lập tức kêu lên:
- Đúng đấy!
- Các ngươi đang làm gì, tại sao lại lượm cá của chúng ta?
- Hố này hố là do chúng ta đào, cá là do chúng ta bắt được, các ngươi tới lượm có phải là không thích hợp?
Mấy người lượm cá nghe được âm thanh bọn họ kháng nghị cùng ánh mắt bất thiện, nhất thời cảm thấy quẫn bách, một người trong đó ngượng ngùng nói:
- Nhiều cá như vậy, các ngươi cũng không chứa nổi, mọi người đều là cùng ra ngoài săn bắt, hà tất phải như vậy?
- Cái gì gọi là chúng ta cũng không chứa nổi? Ai nói chúng ta không chứa nổi?
Lập tức có người cả giận nói. Tuy rằng mọi người ở đây đều quen biết lẫn nhau, xem như là người quen, nhưng ở trước mặt đồ ăn sẽ không dễ nói chuyện như vậy. Mấy người lượm cá tự biết mình đuối lý, nhưng cứ trơ mắt nhìn nhiều cá như vậy mà mình một con cũng không được chia, trong lòng khó có thể chịu đựng, người trung niên lúc trước khuyên bảo Plymouth nói:
- Lão Lôi, chúng ta ra ngoài đi săn, ngươi cũng không thể không nói nhân nghĩa như thế, nhiều cá như vậy, các ngươi cũng không chia cho chúng ta một con, không phải hơi quá đáng rồi sao?
Plymouth nghe thấy vậy lông mày nhíu lại, tức giận nói:
- Trước bảo các ngươi mang xẻng, các ngươi có mang sao? Thời điểm chúng ta đào đất, các ngươi đang đâm cá, nếu như chúng ta một con cũng không bắt được, các ngươi sẽ chia cá của các ngươi cho chúng ta sao?!
Người trung niên bị hắn bắt bẻ, lập tức á khẩu không trả lời được. Đỗ Địch An thấy bọn họ sắp ầm ĩ lên, lập tức đi ra hòa giải, kêu lên:
- Lão Lôi.
Mọi người thấy hắn mở miệng, lập tức quay sang nhìn về phía hắn.
- Con cá này liền để bọn họ mang đi, mọi người đều là người một thôn, không cần thiết phân chia rạch ròi như vậy, đều là người của mình cả.
Đỗ Địch An rất hào phóng nói. Plymouth hơi run, có chút không cam lòng, nói:
- Nhưng mà lúc trước bọn họ không nghe ngài, còn nghị luận sau lưng ngươi, những con cá này bọn họ không bỏ ra nổi một điểm khí lực...
Đỗ Địch An hơi giơ tay gia hiệu hắn ngừng lại, nói:
- Lớn lên sinh hoạt đã không dễ dàng gì, cho ta mặt mũi, coi như ta phân cho bọn họ đi, ngược lại ta cũng không ăn được nhiều như vậy.
- Như vậy sao được!
Plymouth nghe được Đỗ Địch An muốn lấy phần của bản thân chia cho bọn họ, lập tức kêu lên. Mấy người đâm cá bên cạnh không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ nói chuyện vì bọn họ, hơn nữa còn muốn đem phần của hắn nhường lại, trong lòng không khỏi có chút cảm kích, đồng thời cũng có chút xấu hổ cùng hối hận.