← Quay lại trang sách

Chương 959 Thu Hoạch Riêng

Lão Lôi.

Đỗ Địch An nhìn Plymouth. Plymouth thấy thái độ Đỗ Địch An kiên quyết như thế, trong lòng thầm than, nói:

- Nếu ngươi mở miệng rồi, chỉ cần mọi người không ý kiến thì phân cho bọn họ một phần đi!

- Ta không ý kiến.

- Ta cũng không ý kiến, những con cá này đều là chủ ý của Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh nói phân cho ai liền phân cho người đó.

- Nếu Đỗ tiên sinh nói không chia cho ngươi, ngươi đồng ý chứ?

- Ta...

Nghe được lời đùa cợt này, những người khác lập tức nở nụ cười, bầu không khí hòa hoãn lại.

- Nhanh, dành thời gian thu cá.

Đỗ Địch An nói. Mọi người biết thời gian cấp bách, từng người cắn răng làm, những người đâm cá kia cũng dồn dập ra tay giúp đỡ, chờ thời điểm thu cá, bọn họ mới ý thức được cái sọt đựng cá mình mang theo quả thực quá nhỏ rồi, căn bản không đựng được bao nhiêu, mà bọn họ vốn cho rằng có thể chứa đầy một cái sọt đã coi như được mùa lớn rồi, bây giờ nhìn lại, so với đám người Plymouth mang theo cái túi lớn, quả thực giống như là gặp sư phụ.

Không ít người hối hận trong lòng, hối hận lúc trước khi không có ánh mắt. Không bao lâu cá trong hố đều được đào lên, Đỗ Địch An nhìn đồng hồ, dặn dò Plymouth làm lại bẫy lưới đánh cá một lần nữa, sau đó khơi thông dòng chảy, nước lập tức tràn vào, cùng với nước còn có số lượng lớn cá nhỏ màu xanh lam.

Mọi người vừa thu lượm cá nhỏ trên bờ, vừa không ngừng nhìn bầy cá tràn vào lưới đánh cá, âm thầm hưng phấn. Mấy người đâm cá lúc trước rốt cuộc đã biết tại sao có thể vớt được nhiều cá như vậy, so với phương pháp đâm cá của bọn hắn, phương pháp bắt cá như vậy quả thực chính là cướp sạch. Đỗ Địch An nhìn mặt hồ phía trước, lưu ý con quái ngư trong hồ, nhưng mà chờ lần thứ hai bên trong lưới đánh cá chứa đầy cá, con quái ngư khủng bố kia vẫn không xuất hiện, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, như vậy hắn cũng đỡ phải ra tay rồi.

Trong nháy mắt, thời gian đi săn sắp sửa kết thúc, Đỗ Địch An dẫn mọi người trở về, mỗi người đều cõng một túi cùng một giỏ tràn đầy cá, mười mấy người gánh lưới đánh cá, thu hoạch kinh người. Trở lại trong hẻm núi, Plymouth gõ nham thạch, mọi người trở lại đường hầm.

Hai tên hoang tướng canh giữ thấy mọi người tràn đầy thu hoạch liền giật mình, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Đỗ Địch An, biết thu hoạch kinh khủng như vậy hẳn là có quan hệ với người ngoại lai này, dù sao bọn họ đã thấy Plymouth mang đội đi bắt cá vô số lần, nhưng chưa bao giờ có lượng lớn thu hoạch như vậy.

Tuy rằng cá rất nặng, nhưng bầu không khí trong đội ngũ rất hung phấn, sau khi tiến vào đường hầm, một người không nhịn được ậm ừ một tiếng, những người khác nghe được làn điệu, cũng lập tức hát theo.

Cứ như vậy mà trở lại trong thôn. Mọi người chất đống cá thu hoạch được lên quảng trường đầu làng, mấy đứa nhỏ chơi gần đó nhìn thấy liền cả kinh trợn mắt ngoác mồm. Tin tức rất nhanh đã truyền khắp làng, thu hút rất nhiều người đến xem.

Đỗ Địch An nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của những người này, trong lòng khẽ mỉm cười, chút đồ ăn ấy đối với hắn mà nói cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, nhưng lại là lợi khó tốt nhất để rút ngắn quan hệ với cư dân nơi này. Hắn cảm thấy, nếu như có thể bắt thêm vài lần, phỏng chừng chẳng mấy chốc mình sẽ trở thành một tồn tại được người ở đây yêu quý. Mà khi đó, hắn muốn làm chuyện gì cũng sẽ phi thường thuận tiện.

- Lão Lôi, kiểm kê số lượng cá đi.

Đỗ Địch An nói rằng. Plymouth nhìn cư dân xung quanh ra vẻ thán phục cùng ánh mắt hâm mộ, cảm thấy một loại tự hào cùng vinh dự, nghe được Đỗ Địch An nói, hắn có loại cảm giác hưởng thụ, lập tức ừ một tiếng, phân phó mấy người đổ cá ra, bắt đầu kiểm kê. Trong quá trình mọi người kiểm kê, đằng sau đường hầm lại có hai nhóm người đi vào, chính là hai nhóm người lúc trước ra ngoài săn bắn cùng với bọn hắn. Trong đó có một đám người gánh một con quái vật cao gần ba mét, giống như lợn rừng, vừa đi về phía này vừa hát.

- Ồ, lão Lôi?

Người đàn ông trung niên chào hỏi Plymouth lúc trước trong đường hầm đẩy đám người vây xem ra, lập tức nhìn thấy Plymouth, còn chưa kịp nói gì, ánh mắt đã bị đống cá trên đất hấp dẫn, hắn trợn to hai mắt, há hốc mồm.

Plymouth nghe được tiếng kêu, quay đầu nhìn thấy là hắn, cười nói:

- Jess, trở về rồi à, không tệ lắm, lần này thu hoạch một con lớn như vậy.

Jess phục hồi tinh thần, không khỏi lườm hắn một cái:

- Ngươi đang mỉa mai ta sao, các ngươi đây là bắt hết cá trong hồ lên sao, nhiều như vậy?

Plymouth cười ha ha, nói:

- Nếu thật sự bắt tất cả cá trên hồ lên, nơi này không chưa được.

Jess lườm hắn một cái, ánh mắt quét qua một vòng trên quảng trường, rất nhanh đã nhìn thấy bóng người Đỗ Địch An, hắn quay sang Plymouth nói:

- Lão Lôi, là người ngoại lai này làm sao?

Plymouth tức giận nói:

- Đừng động một chút là người ngoại lai, đây là ân công của ta, Đỗ Địch An tiên sinh.

Jess hơi bỉu môi, liếc mắt nhìn đống cá chồng chất trên đất, có chút ước ao, nhưng biết nhìn thêm cũng vô dụng, xoay người vẫy tay nói:

- Đi thôi, chúng ta làm việc của chúng ta.

Không bao lâu đã kiểm kê xong số lượng cá, tổng cộng hơn 1,800 con, Plymouth muốn phân cho Đỗ Địch An năm trăm con liền bị từ chối. Hắn đề nghị, ngày hôm nay được mùa lớn, không bằng buổi tối lại tổ chức ngư yến, mời người của toàn thôn đến thưởng thức.

Plymouth nghe thấy mời người của toàn thôn đến thưởng thức, trong lòng cảm thấy không muốn, nhưng nếu Đỗ Địch An đã mở miệng rồi, hắn cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa hắn đã học được phương pháp này của Đỗ Địch An rồi, sau này ra ngoài đánh bắt cá như thế sẽ được mùa lớn, cũng không cần keo kiệt nữa. Bên trong thần điện kim loại. Amily báo cáo đầy đủ với đại thần cúng tế, chu mỏ nói:

- Người này ngược lại cũng rất lợi hại, không dùng một chút vũ lực đã bắt được nhiều cá như vậy, vốn còn muốn nhân lúc cơ hội lần này nhìn xem hắn đến cùng có tài năng gì, không nghĩ không nhìn ra cái gì.

- Ta đã nhìn ra rất nhiều.

Đại thần cúng tế chậm rãi nói:

- Hắn rất thông minh, hơn nữa có ý đồ đối với thôn chúng ta.

- Thông minh là không sai, nhưng tỷ tỷ ngài nói hắn có ý đồ đối với chúng ta?

Ami lỵ kinh ngạc. Đại thần cúng tế chậm rãi nói:

- Hắn chỉ là một khách qua đường, không cần thiết thân mật như thế đối với chúng ta, Amily, ngươi phải nhớ kỹ đằng sau lòng tốt không cần thiết, đều là có mưu đồ khác. Ta không tin, nhân vật dám một mình đi tới địa phương hung hiểm mà vẫn sinh tồn được như hắn, sẽ còn giữ được nét hồn nhiên trong sáng giống như hài tử. Vì lẽ đó, khẳng định là hắn đã coi trọng thứ gì đó của chúng ta rồi.

- Theo tỷ tỷ, hắn sẽ coi trọng cái gì của chúng ta đây?

Amily tò mò hỏi nàng.

- Tiếp tục quan sát mấy ngày.

Đại thần cúng tế nhẹ giọng nói:

- Hắn sẽ cho chúng ta đáp án, bất quá, lam ngư hồ kia không nên tiếp tục để bọn họ đi săn. Bọn họ thu hoạch càng nhiều cá, cảm kích đối với hắn càng sâu, ta không hi vọng cuối cùng bọn họ sẽ trở thành người trung thành của hắn.