← Quay lại trang sách

Chương 960 Gặp Mặt

Chớp mắt đã qua hơn hai mươi ngày. Cả ngày Đỗ Địch An đều ở trong nhà, mỗi ngày ngoại trừ rèn luyện cơ thể thì chính là ăn uống cùng nghỉ ngơi.

Ở đây rất ít thứ để giải trí, đại đa số người đều quen ăn xong là ngủ, rất ít hoạt động thân thể. Dù sao ngủ chính là cách tiết kiệm năng lượng nhất, cũng là việc mà cha mẹ dạy hài tử đầu tiên.

Nhưng hiện tượng như vậy không thể nghi ngờ chính là chết dần chết mòn. Từ sau khi ngư yến kết thúc, Đỗ Địch An cũng không còn rời khỏi làng, mấy người Plymouth đã mấy lần đi tìm đại thần cúng tế, nhưng đều được trả lời là không thích hợp đi săn khiến mọi người khá là thất vọng.

Dù sao vất vả lắm mới học được biện pháp thu hoạch cá nhanh chóng của Đỗ Địch An, một lần chính là được mùa lớn. Nhưng hơn hai mươi ngày qua đi cũng không có cơ hội để thực hành, khoảng thời gian dài như vậy, trong quá khứ rất ít khi xuất hiện.

Cũng may sau khi ngư yến kết thúc vẫn còn lại không ít cá, đủ cho bọn họ duy trì sinh hoạt một hai tháng, dù sao ngoại trừ cá, bọn họ còn có những tạp vật khác có thể ăn. Đỗ Địch An cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ đợi, hắn đại khái có thể đoán được tâm tư đại thần cúng tế, lo lắng hắn quá mức thân cận với thôn dân, uy hiếp đến sự tồn tại của nàng. Nghĩ đến không bao lâu nữa sẽ là ngày Địa Long Động mở ra như lời Plymouth nói, Đỗ Địch An cảm thấy nên đi gặp đại thần cũng tế này rồi.

Lúc này đã qua hơn hai mươi ngày, đại thần cúng tế không chủ động đi tìm hắn, hắn cũng không chủ động đi tìm đại thần cúng tế, tuy rằng không gặp mặt nhưng Đỗ Địch An đại thể có thể đoán được ý nghĩ của nàng, bây giờ là thời điểm để nói chuyện trực tiếp rồi. Đi tới trước quảng trường ở trung tâm thôn trang, nhìn khối cầu hình kim loại treo giữa không trung, mỗi lần nhìn thấy hắn đều có cảm giác kinh diễm, so sánh với ốc xá nham thạch thô ráp ở xung quanh, tương phản cực kỳ rõ ràng, Đỗ Địch An nói với hai tên hoang tướng đứng gác trên cầu thang:

- Ta muốn gặp đại thần cúng tế, làm phiền thông báo một tiếng.

Ánh mắt hoang tướng hờ hững nhìn Đỗ Địch An một chút, sau đó xoay người bước lên bậc thang, truyền lời tới trước cửa máy. Trong khoang truyền đến một tiếng vang nhỏ, hoang tướng đi tới trước mặt Đỗ Địch An, nói:

- Xin mời.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, lần này tới gặp đại thần cúng tế hắn không mang theo Thú Ma khí, tất nhiên cũng sẽ không bị tước vũ khí. Hắn đạp lên bậc thang đi tới trước cửa máy, cửa máy từ từ mở ra, bên trong vẫn xa hoa sáng sủa như vậy. Đỗ Địch An đi vào, liếc mắt thấy thần nữ đứng trước màn che, Amily.

- Đỗ tiên sinh, ở đây có tốt không?

Amily cười tủm tỉm nhìn Đỗ Địch An. Đỗ Địch An lạnh nhạt đáp:

- Hoàn cảnh của nơi này bình thường thôi, nhưng mà người ngược lại cũng không tệ.

- Đỗ tiên sinh thật biết nói chuyện, nơi này của chúng ta tự nhiên không thể sánh được với Thần Bích của ngươi.

Amily khẽ cười nói. Đỗ Địch An liếc nhìn nàng một chút, Chuyển ánh mắt đến đại thần cúng tế phía sau màn che, nói:

- Xin chào đại thần cúng tế.

- Đỗ tiên sinh không cần đa lễ.

Đại thần cúng tế mỉm cười nói. Đỗ Địch An chăm chú nhìn màn che, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt đại thần cúng tế ở phía sau màn, nói:

- Đại thần cúng tế, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ. Không bao lâu nữa chính là ngày Địa Long Động mở ra, ta rất là tò mò đối với Địa Long Động này của các ngươi, rất mong muốn đi vào, mong rằng đại thần cúng tế ứng chuẩn.

Ý cười trong mắt đại thần cúng tế chậm rãi nhạt đi, nói:

- Đỗ tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì?

- Không có ý tại ngôn ngoại, đây chính là ý tứ của ta.

Đỗ Địch An nhìn thẳng vào mắt nàng. Đại thần cúng tế khẽ cau mày, nói:

- Đỗ tiên sinh, ngài đi tới nơi này của chúng ta chẳng lẽ chính là vì đi vào Địa Long Động?

- Đại thần cúng tế, đối với Địa Long Động này của các ngươi ta không biết gì cả, chỉ mới viết từ trong miệng thôn dân nơi này, hoang trùng ở trong đó có thể tăng cường sức mạnh, thử hỏi vật như vậy ai mà không muốn? Cõi đời này còn có đồ vật gì có mị lực hơn so với sức mạnh sao?

Đỗ Địch An thản nhiên nói. Đại thần tế chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

- Lẽ nào người yêu của ngươi còn không mị lực bằng sức mạnh sao?

Đỗ Địch An không chút nghĩ ngợi nói:

- Nàng là vô giá, không thể dùng bất luận đồ vật gì để so sánh, sức mạnh có thể theo đuổi, là tục vật.

- Hay cho một tục vật.

Đại thần cúng tế hơi cười gằn:

- Nhẫn nại hơn hai mươi ngày, rốt cục ngươi đã không nhịn được rồi sao?

Đỗ Địch An lẳng lặng mà nhìn nàng, nói:

- Ta chỉ muốn nhìn một chút hoang trùng này có hữu dụng đối với ta hay không, nếu như chuyện này làm đại thần cúng tế cảm thấy bị làm khó dễ thì cứ quên đi. Ta ở đây cũng được một đoạn thời gian, nếu như nơi này của các ngươi không có biện pháp khôi phục cho người yêu ta, ta cũng không tiếp tục làm phiền nữa, cáo từ.

Đại thần cúng tế cùng Amily run run, không nghĩ tới Đỗ Địch An nói đi là đi, thẳng thắn như vậy. Ami lỵ vội kêu lên:

- Chờ đã.

Đỗ Địch An thấy nàng mở miệng đúng lúc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nói xong cố ý dừng lại một chút chờ bọn hắn giữ lại, nếu như bọn họ không giữ lại, vậy thì quá lúng túng rồi, cũng may tình huống giống như hắn tính toán.

- Thế nào?

Đỗ Địch An không lạnh không nhạt vùng nhìn nàng. Amily quay đầu nhìn đại thần cúng tế bên trong màn che, đại thần cúng tế khẽ cau mày, trầm mặc chốc lát, mới nói:

- Đỗ tiên sinh, ngài ở đây lâu như vậy nói đi là đi, không khỏi có chút không nói được, vạn nhất sau khi ngươi rời đi đưa đồng bạn của ngươi tới, chẳng phải là chúng ta rơi vào nguy cảnh?

Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, có mấy phần trào phúng, nói:

- Đại thần cúng tế, theo như lời ngươi nói, ta lưu lại cũng không được, chạy cũng không được rồi?

Ánh mắt đại thần cúng tế lấp lóe, châm chước nói:

- Ngươi muốn tiến vào Địa Long Động, ngược lại cũng không phải là không thể, chỉ là ta có một điều kiện.

- Nói đi.

Đỗ Địch An hào phóng nói, tựa hồ sớm đã chờ nàng mở miệng ra điều kiện. Thái độ này làm cho đại thần cúng tế cảm thấy một chút không thoải mái, nàng nói:

- Đỗ tiên sinh đến từ Thần Bích, ta có chút hứng thú đối với Thần Bích, muốn hiểu rõ nó, hi vọng Đỗ tiên sinh vui lòng cho biết.

Đỗ Địch An bừng tỉnh trong lòng, lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên không thành vấn đề.

Thấy Đỗ Địch An đáp ứng sảng khoái như vậy, đại thần cúng tế khẽ cau mày, trong lòng có chút bất an, nhưng nàng chưa kịp mở miệng đã nghe Đỗ Địch An nhẹ nhàng nói:

- Đại thần cúng tế là muốn đưa cư dân ở đây di chuyển đến Thần Bích?

Lời này giống như sấm sét nổ vang bên tai đại thần cúng tế.

Đại thần tế cùng Ami lỵ cả kinh biến sắc, kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An. Nhìn thấy Ami lỵ biến sắc, Đỗ Địch An đã biết được suy đoán của mình không có sai sót, trong lòng lập tức tự tin hơn nhiều.

- Đỗ tiên sinh, ngươi sai rồi.

Đại thần cúng tế rất nhanh đã thu hồi vẻ khiếp sợ, vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi nói:

- Chúng ta đã ở lại nơi này mấy trăm năm, tuy rằng tài nguyên cằn cỗi một chút, nhưng cũng an toàn, mạo muội di chuyển đến chỗ khác, đường xá xa xôi, ngược lại sẽ thương vong nặng nề, ngươi không cần lo lắng, chúng ta không hề hứng thú đối với việc di cư đến Thần Bích, chỉ là muốn hiểu rõ thế giới bên ngoài, còn có bao nhiêu cường giả như ngươi tồn tại.