← Quay lại trang sách

*** Chương 827(2):

Amily nghe vậy kinh ngạc, hỏi:

- Là bởi vì hoang thú nơi này của chúng ta lợi hại hơn sao?

- Không sai.

Đỗ Địch An gật đầu:

- Trừ phi là muốn chết, nếu không sẽ không có người nào dễ dàng bước vào nơi này, thông thường chúng ta chỉ đi săn ở hoang khu giáp với thâm uyên, hơn nữa địa vực trong Thần Bích rộng lớn, căn bản không cần phải đi săn để duy trì sinh hoạt, dựa vào trồng cây nông nghiệp là được. Sở dĩ chúng ta đi săn cũng là muốn muốn mở rộng địa vực, hi vọng sẽ có một ngày có thể càn quét tất cả ma vật trên thế giới này, nếu như vậy thì cũng chỉ còn sót lại nhân loại chúng ta, có thể đi đến bất kỳ địa phương nào.

Nguyện vọng này tự nhiên là hắn thêm vào, sở dĩ thú ma gia tộc đi săn hoàn toàn là vì Phòng Nghiên Cứu Ma Vật cần, cũng là Thần Quốc cần.

- Càn quét tất cả ma vật?

Amily biết ma vật trong lời Đỗ Địch An chính là hoang thú trong miệng các nàng, nghe được nói Đỗ Địch An, con ngươi nàng toả sáng, không khỏi say mê:

- Những ma vật này nhiều như vậy, thật sự có thể hoàn toàn càn quét sao? Nếu như Hoang thần còn ở đây thì tốt rồi, như vậy nói không chừng chúng ta thật sự có thể giống như ngươi nói, du lãm đến bất kỳ địa phương nào trên thế giới, nhưng đáng tiếc nhân loại chúng ta chỉ có thể cuộn mình ở đây, những hoang thú này quá mạnh mẽ rồi, số lượng lại nhiều, sinh sôi nhanh, căn bản là giết không hết...

Nói xong lời cuối cùng, con ngươi nàng ảm đạm âm u, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủ rũ.

- Tuy rằng nhiệm vụ gian khổ, nhưng không làm làm sao biết được hay không được chứ, dù sao, nhân loại chúng ta đã từng là người thống trị thế giới này!

Đáy mắt Đỗ Địch An lóe lên một tia lửa, gằn từng chữ nói. Amily giật mình, miệng nhỏ khẽ nhếch:

- Chúng ta là người thống trị thế giới này? Làm sao có khả năng!

- Tại sao lại không thể?

Đỗ Địch An nói giống như đây là chuyện đương nhiên. Đại thần cúng tế chăm chú nhìn Đỗ Địch An, chậm rãi nói:

- Ngươi nói không sai, trước đại tai biến, nhân loại chúng ta xác thực là chủng tộc mạnh nhất trên thế giới này, bất quá từ sau khi khi Hoang thần chết, địa vị nhân loại chúng ta cũng không còn tồn tại nữa, chỉ mong cõi đời này còn có Hoang thần may mắn sống sót, lần thứ hai dẫn dắt chúng ta khôi phục địa vị!

Đỗ Địch An hơi nhíu mày, nghĩ thầm cái này có quan hệ cái rắm với Hoang thần, bất quá từ trong lời nói của nàng có thể nhìn ra, có vẻ các nàng hiểu rõ không nhiều đối với đại tai biến lúc trước, bằng không sẽ không nhìn Hoang thần cao thượng như vậy. Hắn không tiếp tục bàn sâu về vấn đề này, quay lại chủ đề nói:

- Chờ sau khi đi tới Địa Long Động, mặc kệ hoang trùng nơi đó có thể tăng cường sức mạnh của ta hay không, ta đều sẽ nói cho các ngươi vị trí Thần Bích, bất quá các ngươi ẩn núp ở đây sinh hoạt cũng tốt, nếu như chuyển nhà, nhiều người như vậy, phỏng chừng có thể còn sống để đến Thần Bích sẽ không vượt quá số lượng năm đầu ngón tay, thậm chí sẽ diệt sạch.

- Không được!

Đại thần cúng tế cau mày nói:

- Ngươi nhất định phải nói cho chúng ta biết vị trí Thần Bích trước.

- Coi như ta nói cho các ngươi rồi, các ngươi cũng không đến được.

Đỗ Địch An bất đắc dĩ cường điệu. Đại thần cúng tế lạnh lùng nói:

- Làm sao ngươi biết chúng ta không đi được? Chúng ta nhấtđịnh có thể nghiên cứu ra biện pháp đến Thần Bích, coi như chúng ta không nghĩ ra, đời kế tiếp của chúng ta cũng có thểnghĩ ra, đời đời kiếp kiếp, rồi sẽ tìm được biện pháp di chuyển tới Thần Bích.

Đỗ Địch An thấy nàng bướng bỉnh như vậy, nghĩ thầm để bọn họ đến Thần Bích thì cũng chẳng có gì, nơi đó thừa sức chứa chấp được bọn họ, coi như có xung đột, cũng là Aristotle đi giải quyết, không có quan hệ gì với hắn, hắn lập tức nói ngay:

- Được, ta vẽ con đường tới Thần Bích cho các ngươi, có thể đến hay không thì phải xem chính các ngươi, bất quá, trước tiên ta chỉ có thể vẽ một nửa cho các ngươi, còn lại chờ sau khi ra khỏi Địa Long Động sẽ tiếp tục vẽ cho các ngươi.

Amily bực bội nói:

- Ngươi lẽ nào lo lắng chúng ta nuốt lời?

- Đương nhiên.

Đỗ Địch An thẳng thắn nói. Amily bực bội ra mặt, dậm chân một cái, không biết nên nói với Đỗ Địch An cái gì cho tốt. Đại thần cúng tế trầm mặt nói:

- Cái này không được, vạn nhất ngươi vẽ ra con đường là sai lầm, chẳng phải là chúng ta không công chịu thiệt?

- Như thế xem ra, chúng ta ai cũng tin không được ai rồi.

Đỗ Địch An nhíu mày, cũng cảm thấy vướng tay vướng chân, tín nhiệm là một sự phiền phức, hơn nữa tổ tiên bọn họ từng ăn qua thiệt thòi của người ngoại lai, muốn thành lập tín nhiệm càng khó khăn. Đại thần cúng tế cũng nhìn ra đượcvấn đề, trầm ngâm chốc lát, nói:

- Ta ngược lại một chủ ý, trước tiên ngươi mang Ami lỵ trởvề Thần Bích, chờ hoàn thành việc này rồi, Amily viết thư để ngươi mang về, cứ như vậy sẽ không có vấn đề rồi.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, như vậy là làm lỡ thời gian, dù sao hắn đi tới nơi này đã trải qua hung hiểm rồi, lại còn tiêu hao lượng lớn thời gian, mang một người qua lại chính là mấy tháng, bất quá trước mắt cũng chỉ có thể như vậy thôi.

- Vạn nhất hắn giết ta thì phải làm sao bây giờ?

Amily nghe được mình phải theo Đỗ Địch An rời đi, có chút sốt sắng cùng lo lắng. Đại thần cúng tế nói rằng:

- Vì lẽ đó ta muốn Đỗ tiên sinh để người yêu của ngươi ở lại chỗ này, chờ tin tức của Amily về tới đây, ta sẽ...

- Không được!

Đỗ Địch An không đợi nàng nói hết lời đã kiên quyết từ chối:

- Ta sẽ không để nàng ở lại chỗ này.

Đại thần cúng tế không nghĩ tới Đỗ Địch An phản ứng kịchliệt như thế, hơi ngạc nhiên, nhíu mày nói:

- Bây giờ nàng chỉ là Hành Thi, chúng ta cũng không làm gì nàng, ngươi có gì phải lo lắng?

- Không cần nói nữa, ta sẽ không để nàng ở lai

đây như vật đặt cọc.

Sắc mặt Đỗ Địch An lạnh lùng, trong mắt lấp lóe Hàn Quang, trên người tỏa ra từng trận sát khí. Nhìn thấy ĐỗĐịch An tức giận, đại thần cúng tế đã biết cách này không được, cũng không nói thêm gì nữa. Amily nghe được lời của đại thần cúng tế, vốn định giơ chân phản đối, không nghĩ tới Đỗ Địch An còn phản ứng mãnh liệt hơn so với nàng, nàng bực bội trợn mắt lên, quay sang Đỗ Địch An nói:

- Lẽ nào mạng của ta không thể so sánh với nàng sao? Nàng đã chết rồi, ta còn đang sống!

Ngón tay Đỗ Địch An kêu kèn kẹt, ánh mắt uy nghiêm đángsợ nhìn nàng:

- Ngươi nói thêm câu nữa, chết!