Chương 964 Tù Binh
Không được!
Đại thần cúng tế quả quyết nói:
- Amily không thể theo ngươi vào Địa Long động!
Đỗ Địch An nhíu mày:
- Tại sao?
- Nơi đó quá nguy hiểm.
- Ta có thể bảo vệ nàng.
Đại thần cúng tế trầm giọng nói:
- Ở nơi đó, bản thân ngươi còn khó bảo đảm, huống hồ muốn bảo vệ nàng thế nào? Nếu ngươi thật sự gặp phải nguy hiểm, ngươi sẽ liều mình bảo vệ nàng hay là bảo vệ bản thân ngươi?
- Nàng là con tin, nếu nàng chết rồi thì có lợi gì với ta?
Đỗ Địch An không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Nếu nàng chết trong Địa Long động, đợi sau khi ra ngoài, các ngươi hoàn toàn có thể vây giết ta, vì lẽ đó cho nên coi như vì mạng của mình, ta cũng sẽ bảo vệ tốt nàng, trừ phi bây giờ ngươi muốn tranh tài cùng ta, nhưng ta đảm bảo nàng sẽ chết trước ta!
Sắc mặt Đại thần cúng tế khó coi, nói:
- Ta có thể đáp ứng ngươi, cho ngươi đi Địa Long động, hơn nữa sau khi ngươi ra ngoài chắc chắc sẽ không công kích ngươi, nhưng ngươi không thể dẫn nàng đi đâu được.
- Chuyện đến nước này, loại bảo đảm bằng miệng còn có ý nghĩa sao?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Ta chưa quen thuộc với Địa Long động, vừa vặn có người chỉ đường cũng không tồi, vạn nhất các ngươi thông qua một số thủ đoạn ta không biết, đợi sau khi ta đi vào liền tạo nguy hiểm bên trong, ta chẳng phải là bị các ngươi phục kích mà chết sao?
- Chúng ta không có vô sỉ như vậy….
Amily giận dữ nói.
Ngón tay Đỗ Địch An hơi dùng sức, siết chặt cằm của nàng khiến khuôn mặt nàng biến dạng, miệng trề môi đóng khiến nhất thời không thể nói ra lời.
Nét mặt Đại thần cúng tế âm trầm, muốn khiến Đỗ Địch An thay đổi chủ ý là rất khó, mấu chốt chính là trong tay mình không có gì để đàm phán với hắn!
Nếu từ chối đề nghị của Đỗ Địch An, Amily chắc chắn sẽ phải chết, nếu đáp ứng dùng thân thể đặc thù của Amily đi vào Địa Long động thì cũng thập tử nhất sinh, nhưng điểm tốt duy nhất chính là có thể khiến Đỗ Địch An chôn cùng Amily mà không cần qua tay nàng.
Nghĩ tới đây, trong mắt nàng có chút mâu thuẫn do dự.
- Ta đồng ý đi!
Amily nhìn ra sư thống khổ trong mắt Đại thần cúng tế, bỗng nhiên nghĩ đến nguyên nhân, nàng cắn răng nói:
- Amily là thần nữ, hi sinh vì bộ tộc cũng đúng, Amily đồng ý mạo hiểm!
Thân thể Đại thần cúng tế hơi cứng lại, trong mắt có một tia phức tạp cùng thẹn thùng nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng không muốn Đỗ Địch An nhìn ra dị dạng, như vậy sẽ làm hắn nghi ngờ. Nàng cúi đầu giả bộ trầm tư, kỳ thực là đang điều chỉnh tâm tình, sau một chốc mới ngăn chặn bi thương trong lòng. Nàng hít một hơi sâu, ngẩng đầu nói với Đỗ Địch An:
- Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng sau khi ra ngoài, ngươi nhất định phải thả Amily, hơn nữa giao địa đồ của Thần Bích cho chúng ta!
- Đương nhiên.
Đỗ Địch An đạm mạc nói:
- Ta giữ lời hứa, nhưng các ngươi tốt nhất không giở chiêu trò gì.
Đại thần cúng tế chăm chú nhìn hắn một lúc mới nói:
- Ngươi tốt nhất mang Amily bình an đi ra, nếu như nàng có chuyệt gì, ta tuyệt đối sẽ làm ngươi chôn cùng.
Đỗ Địch An lười nghe những lời này, nói:
- Cái này không cần tới ngươi lo, bây giờ cách thời điểm Địa Long động mở rộng còn một khoảng thời gian, ta muốn biết tất cả sự tình liên quan đến Địa Long động, nếu như vậy, khả năng sống sót của ta và Thần Nữ các ngươi sẽ cao hơn một chút, ngươi tốt nhất nói rõ sự thật.
- Cái này ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Đại thần cúng tế lạnh lùng đáp:
- Nhưng chuyện đã xãy ra ngày hôm nay, ta không hi vọng thôn dân biết được, chuyện này đối với ngươi không phải là chuyện tốt, hi vọng ngươi biết rõ.
- Ta đương nhiên không tuyên dương.
Đỗ Địch An nói, chuyện này không có lợi với hắn, Đại thần cúng tế muốn bảo mật, hơn nữa cũng là lo lắng thôn dân bạo động vây công gây nên chiến loạn không cần thiết.
- Nếu như không có chuyện gì, ta liên cáo lui trước, sự tình của Địa Long động, đợi lát nữa ngươi đến nói cho ta là được.
Đỗ Địch An nói, hắn không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, cảm giác sinh mệnh lúc nào cũng bị uy hiếp.
Đại thần cúng tế khẽ cau mày nhưng không nói gì, ánh mắt di chuyển đến Amily, môi khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Đỗ Địch An lùi ra ngoài cửa, bỗng nhiên nói:
- Kỳ thực, chúng ta vốn có thể hòa bình tiến hành cuộc giao dịch này, các ngươi muốn đi Thần Bích, ta chỉ cần đến Địa Long động tìm hiểu ngọn ngành, chúng ta đều không có gì tổn thất quá lớn, nhưng lại nháo thành như vậy khiến người ta tiếc nuối.
Đại thần cúng tế liếc mắt nhìn hắn, nàng sao lại không nghĩ như vậy, nhưng việc đã đến nước này cũng không cách nào cứu vãn, nói:
- Nếu ngươi có thể tin chúng ta, sẽ không phát sinh những việc này.
Đỗ Địch An cười gằn, nếu như các ngươi có thể tín nhiệm ta thì đâu phải như vậy? Nhưng hắn không nói ra, hiện tại những thứ đó đã không còn ý nghĩa, hắn nói:
- Mở cửa đi.
Đại thần cúng tế nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, giơ tay đánh lên vách tường bên cạnh, cửa kim loại chậm rãi mở ra, Đỗ Địch An không tiếp tục chặn cổ Amily, chỉ đưa tay nắm vai nàng, nhìn rất ôn hòa nhưng kỳ thực sức mạnh bắn ra khiến vai của nàng bị kéo cực căng, nhắc nhở nàng không nên chơi đùa.
Amily tàn bạo ngẩng đầu trừng Đỗ Địch An.
Hai vị trông coi dưới bậc thang thấy Đỗ Địch An cùng Amily tiến ra, lấy làm kinh hãi, một người trong đó tiến lên quát:
- Bỏ tay của ngươi ra, Thần Nữ há lại để ngươi đụng vào?
Đỗ Địch An không nói gì, liếc nhìn Amily.
Amily cắn răng căm thù, nhưng biết mình phải phối hợp với Đỗ Địch An, lúc này bình thản nói:
- Không có gì, ta muốn đến trụ sở của Đỗ tiên sinh, bọn ngươi tránh ra đi.
Hai vị Hoang Tướng nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cúi đầu hành lễ lui sang một bên.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn Amily, nghĩ thầm còn muốn dạy ta? Ngón tay hắn nhẹ nhàng phát ra lực, Amily kêu đau một tiếng, hai vị Hoang Xách ngẩng đầu nhìn lên liền vội vã thu hồi thống khổ, giả bộ bình tĩnh nói:
- Không sao, chỉ là nhìn thấy một con sâu nên buồn nôn.
Hai vị Hoang tướng nghe vậy vội vã nhìn chung quanh, tìm kiếm con sâu kia.
Đỗ Địch An nhíu mày, nhanh chóng rời đi.
Sau khi trở lại nơi ở, Đỗ Địch An đóng cửa sổ lớn, ném Amily vào trong nhà, nói:
- Mấy ngày nay, thành thật đợi một chút, nếu không đừng mong dễ chịu.
- Ngươi!
Amily bực bội cắn răng, nhưng nghĩ đến Đỗ Địch An không phải người thương hoa tiếc ngọc nên vẫn thu lại, hừ một tiếng, hai tay khâu ngực, đứng ở góc nhà quay lưng trước Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn thấy nàng đứng, nói:
- Đứng ở giữa, không cho rời khỏi ta hai mét.
Amily xoay đầu lại, giân dữ nói:
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào ngươi là tù nhân, con tin, tù binh, phàm nhân nhỏ yếu, được chưa?
Đỗ Địch An liếc nàng.